Diệp Ngọc Y đùng đùng nổi giận gạt phăng bàn tay của Lâm Gia Kiệt xuống, những chuyện này là sao...cả bộ đồ này nữa...sao cô chẳng nhớ được gì vậy?
"Em còn sốt đừng dùng sức nhiều".
Lâm Gia Kiệt chỉ dám đứng cách xa cô, với ánh mắt đó anh biết cô lại bắt đầu xa lánh anh rồi.
"Tại sao cậu lại ở nhà tôi hả!!?"
"Cút đi!!!"
Nét mặt khó chịu của Diệp Ngọc Y dần hiện lên, mỗi khi nhìn thấy Lâm Gia Kiệt thì cái tin nhắn bội bạc đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, nó khiến cô không còn kiểm soát được chính mình nữa.
Lâm Gia Kiệt siết chặt bàn tay đứng chịu trận.
"Tôi nói cậu không nghe sao hả!!?"
"Cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa!"
Cô đi đến kệ ly đang đặt trên bàn quơ bừa một cái đập mạnh xuống, từng mảnh vỡ văng lên tung tóe.
"Tôi đi là được chứ gì, em đừng làm tổn hại đến bản thân nữa..."
Lâm Gia Kiệt đưa tay tháo chiếc tạp dề xuống, vì vậy Diệp Ngọc Y mới vô tình nhìn thấy những vết bỏng đỏ bừng trên tay anh, có cả vài đường trầy xước vì miểng ly va trúng. Cô đẩy mạnh ghế quay mặt đi hướng khác, nước mắt ấm ức đua nhau rơi xuống.
Anh vẫn giữ cho mình tâm thế bình tĩnh, khụy một chân xuống chậm rãi nhặt từng mảnh vỡ ấy lên, Diệp Ngọc Y tay quẹt đi nước mắt cảm nhận được không khí tĩnh mịch này, cô xoay người lại.
"Một lần nữa...lúc tôi còn giữ được lí trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780527/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.