"Suốt hai thập kỉ dài dằng dặc như vậy, mày nghĩ một đứa trẻ mồ côi như tao thì làm được những gì. Sau biến cố đó, một đứa trẻ...một đứa con nít còn chưa tròn mười tuổi đã phải mang trong đầu những suy nghĩ phải trả thù... nỗi ám ảnh chết tiệt đó cứ đeo bám nó...mày nghĩ khi lớn lên nó có trở thành một con người hoàn toàn tốt được không?"
Park Chanwoo cứ luôn miệng nói về quá khứ thiếu thốn đến đáng thương đó của mình, khiến Diệp Ngọc Y chỉ biết ngồi như pho tượng, đầu óc liên tục tưởng tượng về viễn cảnh tang thương đó. Diệp Lương đã qua đời khi cô còn chưa lên bốn, chỉ có mỗi giọng nói nghiêm nghị của ông được cô khắc ghi mãi, dù lúc ấy còn chưa tự ý thức được, nhưng cô đã ngưỡng mộ ông ấy rất nhiều...nhìn những thứ ông ấy mang về vun vén cho gia đình mình...cô đã ngưỡng mộ và yêu thương ông ấy rất nhiều, nhưng nào ngờ.
"Ha...rồi khi tao điều tra được ông ta còn có một người con trai, thậm chí là có được đứa cháu gái tài giỏi như thế này nữa, thật đáng khâm phục mà, và tất nhiên tao đâu ngu xuẩn đến nổi quyết định ký hợp đồng với công ty nhỏ bé của mày lúc đó"_ dứt lời, hắn ta quay mặt lại nhìn cô cười khẩy: "Thế bây giờ mày đoán xem nào... người tình trong mộng của mày có đến để cứu mày ra khỏi nơi này không?"
Diệp Ngọc Y tự cười bản thân mình, dù quá khứ hay hiện tại cô trước sau đều là con mồi để người khác lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780514/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.