"Được rồi, mau nói đi...cậu có muốn giấu cũng không giấu được mình đâu!"
"Nhưng mà... cậu hãy hứa với mình đi, hứa là cậu sẽ thật bình tĩnh trong mọi tình huống!"_Sự nghiêm túc của Mộc Cẩm Dương làm khơi gợi lại cảm giác như lần trước khi cô nói với Mai Hương Mỹ việc Diệp Ngọc Y bị mất tích vậy, trong thâm tâm lo sợ tột cùng.
"Chuyện của Lâm Gia Kiệt sao?"_Diệp Ngọc Y ngậm ngùi hỏi, âm thầm nuốt ngược nước mắt vào lòng.
"Hả? Cậu....c..cậu?"
"Mình đã biết cả rồi" _cô cười khổ: "...nhưng mình vẫn chưa dám đối diện với sự thật...mình từng nghĩ chỉ cần mình tha thứ thì mình và cậu ấy sẽ được hạnh phúc bên nhau...thế mà ông trời lại thích trêu đùa mình như vậy, mình phải làm sao đây Dương Dương?"
Cô thực sự đã rất mệt mỏi, lần lượt hết chuyện này lại đến chuyện khác thay nhau ập xuống. Nếu không cố gắng gồng mình có lẽ cô sẽ là người gục ngã trước.
"Y Y à.....!"
"Mình ác lắm, mình xấu xa lắm, mình tàn nhẫn lắm...mình đã để cậu ấy phải một mình gánh chịu những nổi đau đó, mình còn chẳng biết... hức...mình...mình đã xua đuổi cậu ấy...mình ác lắm có phải không.?"
Nhìn thấy Diệp Ngọc Y vừa tự trách vừa khóc nức nở, Mộc Cẩm Dương cũng chẳng thể kiềm được nước mắt, cô ôm chầm lấy Diệp Ngọc Y, cố ngăn lại chút sức lực vốn có ấy đang tự làm đau mình.
"Đừng...cậu đừng như vậy... hức...bây giờ cậu nghe mình nói đây, chính cậu...chính cậu mới có thể lay chuyển được Lâm Gia Kiệt, khiến cậu ta hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780491/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.