Một tháng sau, mùa thu đến.
Kinh thành cuối cùng đã khôi phục sự yên bình, triều đình cũng đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới.
Đợi đến năm thứ 2 khoa cử mở ra, sẽ còn có nhiều người mới hơn nữa.
Ta đang nằm trên ghế quý phi trong đình, bên trái là quả vải đã bóc vỏ, bên phải là quả nho đã lột sạch.
Bạch Hành không quen với vẻ ngoài xa hoa của ta nên đã chuyển về phủ Hữu Tướng để chuyên tâm học tập.
Ta nghĩ, đứa trẻ này ngược lại rất có phúc.
Một người cữu cữu làm quan to vừa đi, liền đến một vị còn thân hơn cha ruột với chức vị cao hơn là Hữu thừa tướng đây.
Đột nhiên, thị nữ của ta nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, có người cầu kiến."
Ôi cái cảnh tượng quen thuộc này, ta nghĩ thầm, liền biết ngay đó là ai.
Ta khoát tay:
"Đem họ vào đi!"
Quả nhiên, lại là Tiêu Vô Chu cùng Tần Nhiễm.
Ta cười như không cười nhìn 2 người họ.
"Ta bây giờ có nên đổi xưng hô không ? Nhất thống Bắc cảnh Tổng binh Tiêu Nguyên Soái cùng Lại bộ thượng thư Tần đại nhân.”
Những vị trí quan trọng do những người thuộc đại gia tộc bỏ trống đương nhiên được đảm nhận bởi những công thần, tâm phúc của Đế Trường Thanh.
Hai người này là những người đứng đầu trong số đó, chắc chắn phải có 1 phần rồi.
Hai người liếc nhau một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729857/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.