Hệ thống thấy ta nhắm mắt trầm ngâm, hồi lâu không lên tiếng, nên chủ động hỏi ta.
[Bây giờ kí chủ đã biết rồi, kí chủ sẽ phải làm gì chưa? 】
Ta mở mắt và mỉm cười.
"Nếu mọi chuyện đúng như ngươi nói thì thân phận của Bạch Linh Hi chính là vũ khí tốt nhất!"
—-----------------------------
Chiều hôm đó, ta leo lên Trích Tinh Đài mà không mang theo ai.
Nhiều thị vệ đang canh chừng nơi đó muốn ngăn ta lại, nhưng ngay khi nhìn rõ mặt ta, họ lập tức quỳ xuống.
Tòa tháp này quả thực được xây dựng rất cao, đừng trên đây có thể nhìn thấy khung cảnh của toàn bộ kinh thành.
Nếu là ban đêm, đưa tay lên trời, bạn thực sự sẽ có cảm giác như mình sắp chạm vào các vì sao.
Khi Đế Trường Thanh nghe được tin tức ta tới đây thì mặt trời đã lặn.
Ta đứng trên Trích Tinh Đài, nhìn hoàng hôn đỏ rực buông xuống, đẹp như 1 giấc mơ.
Chiếc váy màu tím sẫm của ta bay phất phơ trong gió, ta dang rộng vòng tay, gần như có cảm giác như mình sắp hóa thành mây và bay đi theo gió.
Đôi mắt đen của Đế Trường Thanh bình tĩnh như nước.
Hắn gọi:
"Lại đây!"
Ta mặc kệ, nhếch khóe miệng lên, giọng nói bị gió thổi bay đi, có chút mơ hồ.
Ta nói:
“Đế Trường Thanh, ta không muốn sống lại chút nào, cũng không muốn gặp lại ngươi .”
“Ta không phải đã nói, trên đường hoàng tuyền, đừng gặp nhau nữa sao…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729852/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.