Ta cắn môi một cách tuyệt vọng, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong miệng.
Người luôn có chính kiến như Thẩm Ngưng cũng có chút rối loạn tay chân:
“Vậy nên nếu đưa Nguyệt Nguyệt chúng ta vào cung, thì thánh Thượng sẽ làm gì. Nguyệt Nguyệt ngươi nói cho nương biết, lần này đi ra ngoài rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
“Ta cũng không biết, ta ở Thanh Nguyên Sơn gặp hắn, hắn há mồm liền kêu ta là Linh Hi, còn không chịu để cho ta đi.”
Trong lòng ta đã có câu trả lời nhưng ta đành phải an ủi hai người: “Phụ thân, Nương, đừng lo lắng."
Ta bình tĩnh nói: “ Hoặc có lẽ hắn điên rồi, hắn muốn đem ta làm người thay thế của thần nữ."
Nhưng khi họ nghe những gì ta nói, vẻ mặt của họ càng trở nên khó coi hơn.
Thẩm Ngưng suýt khóc: “Thánh thượng sẽ không đem Nguyệt Nguyệt vào cung làm tế phẩm cho thần nữ đâu, đúng không?
Nói tới chỗ này, bà ấy như ý thức được cái gì, vội vàng ngừng lại, nhìn ta miễn cưỡng cười an ủi:
"Nguyệt Nguyệt, là nương nói bậy bạ, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách.”
Bà quay sang nhìn Bạch Vân Hải cầu cứu: "Có phải không? Phu quân."
Bạch Vân Hải nghiến răng nghiến lợi:
"Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ quyên toàn bộ gia sản Bạch gia vào quốc khố để mua sự tự do cho Nguyệt Nguyệt.”
Là người giàu nhất Dương Châu, nơi giàu có nhất ở phía nam sông Dương Tử, toàn bộ tài sản của Bạch Vân Hải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729844/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.