Hóa ra, vẫn còn có người nhớ những gì ta đã làm.
Một cái chớp mắt này, ta thực sự muốn khóc.
Ta cố gắng ngước mắt lên nhìn Đế Trường Thanh.
Hắn chỉ đứng cầm kiếm và nhìn ta lạnh lùng, như thể đang xem một trò hề. Hắn vung tay, một số cấm quân lập tức tấn công Từ Cẩm.
Đế Trường Thanh ngồi xổm xuống,cười như không cười nhìn ta:
"Ngươi cảm động sao? Đáng tiếc những người này phải vì ngươi mà chết."
Hắn tựa hồ với chuyện ta thay hắn đỡ kiếm không hề có chút cảm động. Nhìn kiếm trên n.g.ự.c ta thậm chí có thể cười ra 1 tiếng:
“Ngươi cũng không c.h.ế.t được, giả vờ cái gì?”
Lòng ta đau như sắp chết.
Ta hỏi hắn: “Lần này nếu ta chết, ngươi có thể tha mạng cho họ không?”
“Ngươi có thể c.h.ế.t sao?”
Đế Trường Thanh tựa hồ bị ta chọc giận, dùng sức rút kiếm ra khỏi n.g.ự.c ta.
Vừa rút kiếm ra, ta cảm thấy toàn bộ m.á.u trong cơ thể dường như đang chảy về phía lỗ thủng, trong phút chốc, mọi thứ dưới cơ thể đều nhuộm đỏ, gần như tạo thành một dòng sông.
Đồng hồ đếm ngược trong đầu ta đã bước sang ba phút cuối cùng.
Lúc này, ta thực sự có cảm giác muốn trả thù.
Ta muốn nói 'Như ngươi mong muốn', nhưng m.á.u dâng lên trong cổ họng khiến ta không thể nói được gì, cuối cùng ta ho ra m.á.u và cười.
Vẻ mặt thờ ơ của Đế Trường Thanh cuối cùng cũng nứt ra, lộ ra một tia mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729830/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.