"Hãy gác tình cảm huynh đệ sang một bên. Nếu ngươi rời khỏi đây, đó sẽ là điều tốt cho Bệ hạ và cho ngươi."
Những lời đó như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim ta.
Sau một hồi im lặng, ta đồng ý.
Tiêu Vô Chu ném cho ta một bộ quần áo của kẻ sai vặt..
Ta trà trộn lên xe ngựa của Vô Chu và thực sự rời khỏi hoàng cung.
Khi chúng ta đến 1 con đường đông đúc, ta nhìn huynh ấy và nói:
“Hãy để ta xuống đây.”
“Ngươi không cần ta đưa ra khỏi kinh thành à?” Trong mắt Vô Chu có chút đề phòng và cảnh giác.
Ta đè nén cảm giác buồn bã, mỉa mai nói: “Huynh nghĩ ta còn có thể gây thêm phiền phức gì được nữa à?”
Tiêu Vô Chu bị lời của ta thuyết phục:
“Dừng xe đi.”
Sau nửa năm bị giam giữ trong Phất Tinh Điện, ngoại trừ việc ra khỏi cung điện mỗi tháng một lần để trừng phạt, ta chưa bao giờ gặp gỡ nhiều người như vậy. Ta lẻn vào giữa đám đông, nhìn những người qua lại.
Mọi người đều hạnh phúc, tươi cười.
Cảnh tượng này làm ta nhớ đến lần đầu tiên ta đến đây.
Lúc đó, thiên tai đang diễn ra, bá tánh trông xơ xác, nhà cửa hoang tàn, thậm chí có những người c.h.ế.t đói, họ còn đổi con mình lấy đồ ăn...
Tất cả những gì ta nhìn thấy được trên khuôn mặt họ là sự tuyệt vọng và tê liệt...
Ta đã sử dụng tất cả kiến thức của mình để giúp đỡ họ, chỉ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729828/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.