Nỗi đau từ những vết thương trong cơ thể không thể sánh kịp với nỗi đau từ trái tim.
Ta hờ hững nhìn qua khuôn mặt của từng người.
Trên khuôn mặt họ đầy rẫy sự ác ý và thích thú, như thể họ muốn nghiền nát ta thành từng mảnh.
Tất cả mọi người dường như đã quên, trước kia họ đã quỳ gối trước ta, nước mắt tuôn trào, và cầu xin ta làm nữ thần cứu giúp họ.
Trước khi ta xuất hiện, Thanh Triều đã trải qua nạn hạn hán ba năm, thậm chí gây ra đại dịch, với hàng ngàn xác c.h.ế.t nằm la liệt.
Ta đã sử dụng kiến thức y học hiện đại để cứu họ.
Sau này, ta dạy bá tánh đào kênh để dẫn nước tưới cho những cánh đồng màu mỡ.
Ta không tự coi mình là "thần nữ" như họ nói, nhưng ta đã thực sự, chân thành làm rất nhiều điều cho bá tánh ở thế giới này, tại sao họ lại có thể đột nhiên đối xử với ta như vậy?
Ta yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cách đó không xa.
Có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ quan sát tất cả chuyện này.
Ta biết, đó chính là Đế Trường Thanh.
Chàng đang chiêm ngưỡng kiệt tác mà chàng đã tạo ra.
Nửa năm trước, Trường Thanh lên ngôi và cầu hôn ta.
Nhưng ngay trước đại điển, đâu đó đã có tin đồn rằng đợt hạn hán và dịch bệnh khắc nghiệt năm đó đều là do ta gây ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mang-song-de-the/3729823/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.