Hạ Hoài nhảy ra giải vây: “Tôi còn chưa nếm thử, tôi thử trước cho, tôi uống trước.” Nói xong, anh muốn lấy cái ly từ trong tay Tống Lẫm.
Người sau hơi nhường đường tránh đi, thần sắc trong mắt cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cướp cái gì? Trong bình còn có mà đầy, tôi rót cho anh.”
Hạ Hoài không biết mình đã chọc nhầm vào sợi dây thần kinh nào của anh ta nữa, anh sờ sờ mũi, ném ánh mắt xin lỗi về phía Thẩm Loan.
Anh ta không thể liên tục không nể mặt anh em được, nên giờ anh chỉ có thể cầu phúc giúp cô thôi, nhưng mà, chút rượu này vẫn chưa đến mức khiến một người say ngay được, Thẩm Loan nếm thử cũng không sao cả, mặc dù say, nhưng cô vẫn còn có bọn họ ở đây, bọn họ còn có thể cho phép người khác chiếm tiện nghi của cô hay sao? Vậy nên, giờ anh cũng không muốn ngăn cản mãnh liệt như vậy nữa.
Hạ Hoài ở bên này coi như phế đi, về phần Tần Trạch Ngôn, người này thường đứng ngoài cuộc, Thẩm Loan đối với anh ta cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, cho nên chỉ còn lại....
Cô đem ánh mắt nhìn về phía Thẩm Khiêm đang ngồi yên lặng ở trong góc, “Anh, anh cũng cảm thấy em nên uống ly rượu này sao?”
Thẩm Khiêm cúi đầu, không hề động đậy. Anh ta đúng là trông giống như say rượu.
Một giây.
Hai giây.
10 giây.
Anh ta rốt cuộc cũng không nói lời nào, Thẩm Loan liền nở nụ cười.
Cô biết, ly rượu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-anh/3437624/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.