Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Để thỏa mãn cùng lúc hai điều kiện này cũng rất là khó.
Đầu tiên, dự đoán được thiên tai đã rất huyền huyễn.
Thứ hai, Thẩm Khiêm không nghĩ tới sẽ có người có thể đối với mình quen thuộc như vậy, loại cảm giác này, giống như nhìn thấy một bản thân khác vậy.
Dịch Hoằng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Lời này của Thẩm tổng, tôi nghe sao không hiểu cho lắm? Cao nhân nhảy ra từ đâu ra?”
“Dịch tổng kín miệng như bưng, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao ông cũng phải dựa vào người kia, nên đúng là phải đối xử mềm mỏng với người ta. Như vậy, đối phương mới hết lòng ra sức bày mưu tính kế cho ông được, vậy nên, ông mới không tiện bán đứng người ta.” Thẩm Khiêm bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dịch Hoằng khẽ động, cũng không nói chuyện nữa.
Cho dù nhận hay không nhận, Thẩm Khiêm đều sẽ mượn đề tài mà phát huy, còn không bằng trực tiếp ngậm miệng lại.
Thẩm Khiêm cười khẽ, cũng không dây dưa nữa: “Hôm nay tôi mời Dịch tổng tới đây, một là vì cởi bỏ những thắc mắc trong lòng, hai là muốn ở trước mặt ông nói câu chúc mừng.”
“Chúc mừng vì điều gì?”
“Thứ nhất, chúc mừng ông thành công vượt qua những tổn thất do lô đất số 7 gây ra; Thứ hai là, chúc mừng ông chiếm được quyền phát triển của biệt thự Lang Hoàn. Còn thứ ba là, chúc mừng ông lại mất đi một đối thủ mạnh ở Bắc Hải.”
Cậu ta lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-anh/3437610/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.