Thiếu nữ lắc đầu: “Hết khát rồi.”
Thẩm Khiêm đỡ cô nằm xuống, thuận tay kéo góc chăn.
Nếu không có chuyện kiếp trước phải đấu đến chết đi sống lại với người người đàn ông này, đã từng hiểu rõ lòng dạ sâu không lường được của anh ta, Thẩm Loan sẽ cho rằng đây là một người anh trai chăm sóc chu đáo.
Đáng tiếc, ai bảo cô trọng sinh?
Lớp ngụy trang của Thẩm Khiêm đã định sẵn là một trò cười.
Ý cười bên môi thiếu nữ sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trừ cảm kích còn lộ ra vẻ ỷ lại, hiển nhiên đã coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Khiêm bị dáng vẻ chăm chú của cô lấy lòng, đáy mắt từ trước đến nay lạnh lùng nay lại có ý cười hơi nhạt.
“Tiền mất rồi thì thôi.” Anh ta nói.
“Nhưng…”
“Nhà họ Thẩm sẽ không để em chịu cảnh thiếu thốn.”
Thẩm Loan ngoan ngoãn câm miệng.
“Trừ tiền, trong túi còn có cái gì?”
“Di động, giấy chứng minh.”
“Vậy lúc nãy em làm thế nào gọi điện thoại cho tôi?” Người đàn ông như là vô tình đặt câu hỏi, trên mặt ở góc độ Thẩm Loan không nhìn thấy lại hiện ra vài phần trầm tư.
“Em mượn máy bàn của phòng trực ban.”
“Em nhớ số di động của tôi à?” Nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề thứ hai.
Nếu Thẩm Khiêm không nhớ nhầm, anh ta chưa từng nói với Thẩm Loan số di động của mình.
Cô lại như thể chưa từng phát hiện ra ý thử hỏi trong lời nói của người đàn ông, chỉ ngây ngô cười gật gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Ồ?” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-anh/1254075/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.