Thẩm Ngư kinh ngạc nhìn Trì Triệt đang đứng trước cửa công ty mình.
“Anh tới chỗ này…là muốn tìm sách hả?”
“Nói không chừng là tôi tới tìm em thì sao?”- Trì Triệt cười nói.
“Tôi cảm thấy nếu anh muốn tìm tôi thì cũng không cần ăn mặc trang trọng như vậy.” Thẩm Ngư nhìn anh từ trên xuống dưới: “Đương nhiên, anh cũng có thể mặc như vầy mà tới chỗ tôi tìm sách.”
Trì Triệt nghe xong lời của cô thì có chút không vui. Anh nghĩ người bình thường nếu như thấy người quen xuất hiện thì sẽ cho rằng có phải họ tới tìm mình hay không, mạch não của Thẩm Ngư thật sự kỳ lạ, nhưng mà cũng rất thú vị
Thẩm Ngư nhìn thấy đại boss Ngô Tề đang đi tới phía sau Trì Triệt nên cũng đoán ra được ý đồ anh đến đây, cô cười với Trì Triệt rồi cáo từ.
Trì Triệt mỉm cười gật đầu.
Thật ra là do anh cưỡng ép để có thể cùng hợp tác với công ty cô vì Đường Xuyên cùng mấy đối tác khác đều cho rằng đây không phải là một vụ làm ăn đáng giá để tiếp nhận, đặc biệt còn rất khó hiểu khi Trì Triệt còn nói anh sẽ phụ trách mọi thứ.
Tất nhiên là không thể hiểu rồi bởi vì anh chỉ muốn có một lý do hợp lý để tới gần cô thôi.
Nhìn bộ dáng của Thẩm Ngư, Trì Triệt cúi đầu cười. Anh không nghĩ sẽ có một ngày mình lại làm việc mà trước đây hay kinh thường: lấy việc công để giải quyết việc tư.
Thân phận của anh cũng không có kinh khủng như vậy nhưng cô thậm chí còn không muốn cho những người trong công ty biết rằng bọn họ quen biết nhau.
Tạ Lăng Diệp cầm tư liệu cùng Ngô tổng đi tới, cô ta theo tầm mắt Trì Triệt mà nhìn đến thì chỉ thấy loáng thoáng một bóng dáng cao gầy, trong lòng lấy làm kỳ quái thì lại nghe tổng giám đốc Ngô hỏi “luật sư Trì quen với biên tập viên công ty chúng tôi sao?” cùng với biểu hiện trên mặt Trì Triệt thì cô mới phản ứng lại.
Tuy rằng anh phủ nhận, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ kia thì làm sao có ai lại tin rằng anh không quen biết người ta?
Tạ Lăng Diệp híp mắt, áp xuống ý tưởng đang hỗn loạn đang toát ra, cô ta nhanh chóng trở lại trạng thái nghiêm túc làm việc. Tuy rằng vụ này không quan trọng lắm nhưng anh không thích người làm việc không nghiêm túc.
Vậy nên cô mới có thể làm trợ lý cho anh trong nhiều năm.
Chờ trở lại chỗ ngồi Thẩm Ngư mới nhớ tới vừa rồi mình có hơi gượng gạo khi chào nhưng mà cô thật sự không muốn bất lịch sự với ông chủ. Tại vì thấy Trì Triệt đến công ty nên mới có chút khẩn trương dù cho cô đã cố gắng che giấu đi.
Cô mau chóng vùi đầu vào làm việc lại không nghĩ tới lúc tan ca lại nhận được tin nhắn của Trì Triệt hẹn cô đi ăn tối.
Hình như vì sợ cô sẽ từ chối nếu như hỏi quá trực tiếp nên anh chỉ nói rằng: “Tan ca sao? Thật trùng hợp, tôi cũng vừa mới xong, hay là cùng nhau đi ăn bữa tối đi.”
Cô có chút ngẩn ngơ nhớ tới lời anh đã nói lúc trước rồi mới kịp phản ứng lại – hóa ra đây là phương pháp anh dùng để theo đuổi cô sao.
Thẩm Ngư mỉm cười nhìn màn hình, suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý với anh.
Lúc đi đến bãi đỗ xe thì vừa lúc thấy anh đang nói chuyện cùng một cô gái, khi Thẩm Ngư đến gần bọn họ thì thấy rõ tuy giữa hai người cũng không có gì quá thân mật nhưng nụ cười trên mặt cô nàng làm cho cô nhìn ra thái độ ỷ lại.
Trì Triệt quay mặt về phía thang máy nên nhanh chóng thấy được bóng dáng của Thẩm Ngư.
“Không có gì đâu, nếu Đường Xuyên có hỏi cái gì thì cứ làm lơ là được. Chút nữa tôi sẽ trả tiền taxi cho cô, mau sớm về nhà đi.” Không nghĩ rằng Thẩm Ngư sẽ xuống đây nhanh như vậy nên anh kết thúc cuộc đối thoại với Tạ Lăng Diệp một cách ngắn gọn.
Tạ Lăng Diệp tùy hứng “Chậc ——” một tiếng, rất giống như mấy cô gái nhỏ làm cho Trì Triệt cười rộ lên.
Cô ta cũng không ở lại lâu nên xoay người rời đi, chưa đi được mấy bước thì thấy thoáng qua một cô gái.
Đại khái vì giác quan thứ sáu của phụ nữ nên tuy đã đi vài bước nhưng Tạ Lăng Diệp lại quay đầu lại, cô ta nhận ra đây là bóng dáng của người đã thu hút ánh mắt của Trì Triệt sáng nay.
Tạ Lăng Diệp bừng tỉnh, thì ra anh ấy vẫn luôn chờ cô ta.
Thậm chí hôm nay đi vào chỗ này là vì cô.
Cô nàng có ngoại hình ưu tú, tuy ăn mặc có chút giản dị nhưng ánh mắt Trì Triệt nhìn cô ta lại không giống như khi nhìn vào cô. Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Lăng Diệp nhìn thấy loại ánh mắt này trên người Trì Triệt.
Cô vẫn cho rằng anh sẽ không thích tuýp người như thế này.
Trong lòng Tạ Lăng Diệp không ngừng chua xót.
Cô đã từng cho rằng luôn ở bên cạnh anh, cùng anh thức đêm, cùng anh cãi nhau, cùng anh thắng kiện thậm chí cùng nhau thành công thì anh sẽ đối xử với cô sẽ tốt hơn những người phụ nữ khác, nhưng mà…
Cô ép mình quay đầu lại, tiếp tục rời đi.
Thẩm Ngư cũng lén quan sát Tạ Lăng Diệp, khi đi ngang qua mặt đối mặt với cô nàng, cô có chút hoảng sợ trước khí thế kia.
Bỏ cô ta sang một bên, cô cúi đầu nhìn lại áo lông rộng cùng chân váy trên người rồi mới quải túi lên vai.
Trì Triệt là người ưu tú, từ lần đầu tiên thấy anh thì cô đã thừa nhận việc này nên có người thích thì cũng không có gì kỳ quái – cô thầm nghĩ.
Quý ông Trì Triệt xung phong giữ cửa giúp cô, chở cô đi ăn cơm, đi ngang qua rạp chiếu phim lại khi phát hiện một bộ phim mà cả hai người đều cảm thấy hứng thú thì cùng vào xem với cô.
Một bộ phim khoa học viễn tưởng, cốt truyện cũng không gì đặc biệt xuất sắc ngoại trừ kỹ thuật là một điểm sáng. Hai người xem xong lại thảo luận tới một bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng khác cùng với những bộ hack não của vị đạo diễn kia trong giới điện ảnh.
“Điện ảnh thật sự là thần kỳ, rất nhiều việc chỉ có thể thấy ở trong thế giới tưởng tượng của sách truyện vậy mà lại được bày ra trước mắt, làm người ta không nhịn được mà mong muốn ở hiện thực cũng như vậy.” Thẩm Ngư ngồi ở trong xe cảm thán nói.
Trì Triệt cười nói: “Khi tôi xem phim cũng thường xuyên có cảm giác như vậy. Chúng ta giống như chỉ sống bên trong một cái sân nhỏ ở những thế giới và vũ trụ như vậy. Vũ trụ tuy không mang ý thù địch nhưng cũng không thân thiện gì. Nó là thứ không có cảm tình ngay cả khi chúng ta lãng mạn hóa nó.”
“…Homes.”[1]
Trì Triệt kinh ngạc: “Em lại nhớ rõ như vậy.”
“Dù sao cũng là biên tập… Hơn nữa tôi cũng có thói quen ghi chú thích khi đọc sách.”
“Ánh mắt của tôi thật tốt.” Anh cười.
Thẩm Ngư không có nói tiếp, mặt cô không biết đã đỏ lên từ lúc nào. Tuy rằng Trì Triệt khen cô nhưng anh cũng không ngại lại đi khen bản thân giống như bọn họ đã chính thức ở bên nhau.
Tới dưới lầu Thẩm Ngư, cô vừa định xuống xe thì bị Trì Triệt gọi lại.
“Thẩm Ngư, em cảm thấy tôi là người như thế nào?”
Thẩm Ngư có chút khẩn trương giống như khi đi phỏng vấn lại không chuẩn bị trước câu hỏi: “Nhẹ nhàng lịch sự, ngoại hình dễ nhìn, công việc ổn định, chỗ nào cũng tốt.”
Trì Triệt nghe xong thì nhịn không được vươn tay trái che lại khóe miệng đang tươi cười: “Chúng ta có nhiều đề tài chung đúng không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Ngư trả lời, không biết anh có ý gì.
Trì Triệt tiếp tục hỏi: “Có rất nhiều điểm giống nhau đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có phải em đang trả lời thật lòng không?”
Thẩm Ngư ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy…em có thích tôi không?”
__________
Tác giả: Thích, mời câu hỏi kế tiếp
Trì Triệt:??? Tôi có hỏi cô hả?
(khiêm tốn-cầu mong-sẽ được yêu)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chú thích
[1] Oliver Wendell Holmes (霍姆斯): là một luật sư người Mỹ, từng là Phó thẩm phán của Tòa án tối cao Hoa Kỳ từ năm 1902 đến 1932, và là Quyền Chánh án của Hoa Kỳ vào tháng 1 năm 1930. Mình gửi kèm link Wikipedia cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm, vì nội dung sẽ đề cập đến những lập luận của ông giữa luật con người và luật của tự nhiên (nature right and human right):
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]