Chương trước
Chương sau
Editor + Beta: Basic Needs

Bởi vì không muốn quá dính người nên ngày hôm sau Trì Triệt cũng không đến Tân Nặc tìm cô.

Vừa tới công ty thì anh đã bị Đường Xuyên lôi vào trong văn phòng, cậu ta đóng cửa rồi mới hỏi: “Nói đi.”

Trì Triệt đẩy cậu ta ra, anh đứng vuốt lại cho thẳng mấy nếp nhăn trên quần áo: “Nói cái gì?”

Đường Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Nói cái gì hả? Đương nhiên là nói việc m* nó vì sao cậu lại tìm tới tiểu Ngư nhi nhà tôi.”

“Cái gì mà tìm tới.” Trì Triệt lấy cái ly bên cạnh đi pha cà phê: “Không phải cậu là người giới thiệu chúng tôi sao?”

“Còn giả bộ? Tôi đã biết rằng người lần trước nói chuyện với cậu trên máy bay chính là tiểu Ngư nhi đúng không?”

Đường Xuyên tiếp tục nói: “Còn nữa, không phải cậu tới Vạn Đại cũng vì nó sao? Có phải tối hôm đó hai người hẹn nhau ăn cơm hay không? Tự nhiên hôm qua nó chạy tới chỗ này còn cậu thì giả bộ ở trước mặt tôi nữa, thật đúng là rùa rụt đầu.”

“Được rồi, cậu nói đã miệng chưa?” Trì Triệt xoay người đi vào văn phòng mình, Đường Xuyên đi theo sít sao.

“Tôi là chú nhỏ của nó không lẽ không thể mắng cậu hai câu?”

“Cậu là chú nhỏ của Khúc Dạng.” Trì Triệt sửa lại cho đúng.

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi vẫn là chú nhỏ nó. Mau khai ra, hai người đã quen nhau tới bước nào rồi? Cậu theo đuổi nó hay là ngược lại? Ây da, không đúng, nếu như hai người ở bên nhau vậy thì có phải sau này cậu cũng gọi tôi là chú nhỏ?” Đường Xuyên vừa nghĩ đến cảnh tượng kia đã cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa: “Được đó người anh em, chú nhỏ rất xem trọng cháu.”

Tuy là người có tính tình rất tốt nhưng Trì Triệt cũng không nhịn được mà cười mắng anh chàng một câu: “Tôi theo đuổi cô ấy, cậu có thể lăn đi được rồi.” Anh không đề cập tới quá trình tiến triển của hai người.



Đường Xuyên cười: “Nhưng mà tôi nghiêm túc đó, tuy hai chúng ta là anh em nhưng Thẩm Ngư cũng là đứa nhóc tôi chăm sóc từ bé.” Anh nhìn Trì Triệt, không có nói hết lời: “Cậu hiểu ý tôi không?”

Cậu ta hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Trì Triệt ngẩng đầu nhìn Đường Xuyên.

“Tôi biết. Tôi rất nghiêm túc.”

…………………….

Mặc kệ có nghiêm túc hay không thì cuối cùng Trì Triệt vẫn bị Đương Xuyên đột nhiên xách tới Mỹ. Sợ Thẩm Ngư có việc lại không tìm thấy mình nên trước khi máy bay cất cánh, anh vội vội vàng vàng nhắn tin về lộ trình của mình cho cô; lúc vừa xuống máy bay thì đã nhận được ba chữ vô cùng đơn giản: [Em biết rồi].

Kết quả là một tuần trôi qua nhưng cũng ngay cả một cuộc gọi của đối phương cũng không có. Mấy ngày đầu còn có thể giải thích vì không muốn làm phiền nhưng về sau anh phát hiện đến cả WeChat cũng không có tin tức; giờ phút này anh có chút hiểu được tâm trạng của mấy người muốn làm quen với anh.

Chỉ có thể khéo léo bày tỏ sự thương nhớ mà thôi.

Lần đầu tiên trong đời anh lại muốn được một người liên lạc với mình nhiều hơn, không cần mỗi ngày mà một lần thôi cũng được.

“Thật sự là không quan tâm mình mà…” Anh giơ di động lên, thấy trên màn hình không có nổi một tin nhắn mới thì lại ngửa đầu uống một ngụm rượu rum. Tâm trạng buồn bực bị hơi men cay khuếch tán ra khắp người, làm cho tinh thần anh có chút chán nản.

Bỗng nhiên nhận được thông báo ở lại chuẩn bị cho công việc tiếp theo sau khi hội nghị kết thúc, vốn Tạ Lăng Diệp định đi theo Trì Triệt vậy mà phải đi giúp Đường Xuyên cho nên lần này chỉ có hai người trong cuộc tụ tập này.

“Cậu rơi vào lưới tình rồi à?” Hồng Lãng nhìn bạn tốt của mình có trạng thái thất thần cả đêm nên cười một tiếng: “Làm sao mà đại thiếu gia như cậu lại chịu nhục như vầy đây? Không lẽ rất khó theo đuổi sao?”

“Tuần trước cô ấy vừa đồng ý quen thử.” Anh giơ tay ra hiệu, cô nàng tóc nâu xinh đẹp đứng sau quầy bar lại rót thêm một ly cho anh. Lúc sắp rời đi thì làm như lơ đãng mà vuốt lên mu bàn tay của anh rồi kèm theo một ánh mắt tràn ngập ý tứ ám muội.

Trì Triệt liếc mắt nhìn cô ta một cái sau đó thả tay xuống.



“Hiếm khi thấy có người có thể làm cậu rầu rĩ như vậy.”

“Lúc trước cô ấy còn từ chối tớ một lần.”

Hồng Lãng huýt sáo: “Nếu Claire nghe được thì sẽ đau lòng lắm đây. Hy vọng tớ có cơ hội gặp mặt được cô nàng xinh đẹp đó.”

Trì Triệt uống xuống một ngụm rượu, anh nắm lấy di động đang để trên bàn: “Vậy chúc cho chúng ta thuận lợi đi.”

Thật ra Thẩm Ngư không nghĩ nhiều như vậy bởi vì do thói quen của cô mà thôi. Nói chung có lẽ gói gọn được trong câu “không có kinh nghiệm trong việc yêu đương”. Những gì trải qua trong tình yêu đều xuất phát từ Canh Vũ An, cũng bởi vì anh ta mà cô thay đổi mình.

Canh Vũ An từng nói không muốn lúc nào cũng báo cáo lịch trình cho nhau. Vậy cũng tốt, như vậy cô sẽ giảm bớt được nhiều việc.

Canh Vũ An từng nói anh ta thích có cuộc sống riêng. Vậy nên cô học nấu ăn, vào cùng công ty với anh ta, không hơn thua với anh ta điều gì, lúc nhớ tới cô thì cô mới ngủ lại nhà anh ta.

Ôn Thanh Thụy từng nói cô ngốc, Khúc Dạng từng hỏi cô như vậy có cảm thấy vui không, có tủi thân không, cô có phải vẫn chính là cô không.

Thật ra lúc đó cô thấy mọi chuyện đều tốt, khi thích mãnh liệt một người thì chỉ cần người ấy liếc mắt thôi thì đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Cho nên lúc đột nhiên được Trì Triệt nhắn tin thì cô cảm thấy có chút mới lạ, cảm giác giống như hồi nhỏ thông báo cho ba Thẩm Phục Văn chỗ mình sẽ đi chơi.

[Trì Triệt: Hôm nay anh tạm thời đến Mỹ, có lẽ sẽ ở lại đây tầm một tuần.]

Người ta giống như chỉ tùy ý nói mình sắp rời đi một thời gian nên cô không biết trả lời anh như thế nào, đành phải trả lời một cách không thể nhạt nhẽo hơn [Em biết rồi].

Tuy mới chỉ có một tuần trôi qua nhưng cô có chút nhớ anh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.