“Là em chủ động hay là hắn?” Hòa Tôn giật điện thoại trên tay Nhiếp Thâm.
“Là em” Mạc Nhi cũng không giấu diếm.
“Tại sao vậy? Chẳng phải em rất yêu hắn sao?” Hòa Tôn bên kia đã lộ rõ vẻ vui mừng nhưng vẫn hạ giọng bổ sung.
“Vì rất yêu nên mới chia tay” Mạc Nhi trả lời rành mạch.
“Nếu em không nói vậy thì anh không hỏi nữa” Hòa Tôn giọng dịu dàng “Nghe nói tối nay em xuất phát đi Los Angeles rồi?” Cũng đã biết về việc Mạc Nhi đi Los Angeles để tổ chức buổi thiết kế thời trang, anh lo lắng hỏi thăm.
“Vâng, chính xác là 10 giờ tối nay”
“Được rồi! Hai đứa à, tiền điện thoại của anh đấy, anh nghèo chết mất!” Nhiếp Thâm bon chen một câu.
“Nhiếp! Anh cho em thêm chút đi, thật sự nhớ tiểu Nhi đến điên rồi nè!” Hòa Tôn giở giọng trẻ con đáng yêu với Nhiếp Thâm, khiến anh thốt lên câu “Ghê tởm“.
“Thôi không làm phiền anh được nữa, hai anh vừa về nước, nghỉ ngơi còn lấy sức đi làm nữa, em còn phải về tắm rửa rồi khởi hành” Mạc Nhi nhận ra mình và hai tên đàn ông kia nói chuyện với nhau cũng khá lâu, nên tạm dừng cuộc gọi.
“Vậy được, em đi cẩn thận” Hòa Tôn nhẹ nhàng nhắc nhở, kề đó là giọng nói gió của Nhiếp Thâm “Bà Hòa, đi sớm về sớm nhé! Thằng tiểu tử Tôn rất muốn gặp em rồi”
Chỉ vài giây sau, Mạc Nhi nghe thấy tiếng than khóc nức nở của Nhiếp Thâm, Hòa Tôn nói câu tạm biệt với cô rồi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-hen-uoc/3286468/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.