Khi Lệ Vy đang trong quá trình say sưa mơ màng của mình thì bị tiếng chuông nhà phá đám.
Chỉnh sửa lại nhan sắc một chút, Lệ Vy bước ra cửa nhà một cách chậm rãi và lảo đảo, còn cái chuông chết tiệt kia cũng không im lặng được, nó cứ lên tiếng mãi, xem ra người bấm chuông rất không nhẫn nại.
“Mạc Nhi” Lệ Vy mỉm cười nhìn người đứng ngoài cửa, chào hỏi. Lệ Vy cũng không ngạc nhiên gì mấy, chỉ có Mạc Nhi mới có thể bấm cái chuông muốn nát như thế.
“Này, lần sau cậu còn để tớ đợi lâu, nhất định tớ sẽ đánh gãy chân cậu” Mạc Nhi không nhẫn nại liền lách qua người Lệ Vy đi vào sofa ngồi.
Đóng của lại, Lệ Vy cũng nối gót Mạc Nhi ngồi xuống sofa. Khi cả hai cùng ngồi vào một chiếc ghế, Lệ Vy liền dựa đầu vào vai Mạc Nhi, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía trước.
“Sao vậy? Tiểu Nhi à, giận ai nữa sao? Lại tìm mình trút giận, đúng là thật hiếm có mà, là ai chọc giận bạn yêu tớ đây?” Lệ Vy nhận ra Mạc Nhi bực bội, có lẽ đã bị ai chọc giận rồi.
“Chúng tớ chia tay rồi!” Dương Mạc Nhi lạnh giọng tuyên bố
“Sao?” Đúng là sốc mà! Lệ Vy vừa nghe Mạc Nhi nói xong liền bật dậy nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của cô ấy.
“Là tớ đề nghị” Mạc Nhi mím môi khẳng định với câu hỏi của Lệ Vy.
“Nhưng cả hai đang yên lành mà? Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Lệ Vy gần như bị ai đó lấy vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-hen-uoc/3286459/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.