_Sáng hôm sau Ái Nhi đến biệt thự, nhìn xung quanh không thấy Doãn Thiên đâu..định bụng chắc giờ anh ta chưa ngủ dậy nên cũng không lên gọi, đang ngồi nhăm nhi tách trà nóng thì giọng anh từ phía sau lên tiếng làm cô giật mình.
-Em đến rồi sao?
-Doãn Thiên, anh có thể thôi không làm em giật mình được chứ, mà anh sao vậy..hôm qua không ngủ sao? (cô quay lại nhìn anh)
_Nét mặt anh không lạnh lùng mà còn đơ ra nữa chứ, nếu không muốn nói là khá "ngu"..anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, tựa đầu vào vai cô khẽ nhắm mắt..Ái Nhi mỉm cười nhìn sang anh, lúc này trông Doãn Thiên thật dễ thương..vừa tính đưa tay chạm mặt anh thì đằng sau có thêm 1 tiếng nói vọng lên làm cô rút tay lại.
-Hơ, người đẹp..em đến khi nào vậy (Tiểu Văn ngáp ngắn ngáp dài)
-Trời ạ, anh ở đây khi nào thế.. mà còn làm người ta giật mình nữa chứ. (cô nheo mắt)
-Hôm qua giờ bọn anh thức cả đêm rồi (Tiểu Văn lên tiếng)
-Sao ạ? (cô hỏi lại)
-Người đẹp hỏi cục cưng bé bỏng đang tựa đầu trên vai em kìa, anh đi pha cafe đây. (Tiểu Văn bước vào bếp)
_Ái Nhi vẫn tò mò, còn Doãn Thiên cứ nhắm mắt tựa vào vai cô..nhìn anh ấy quả thật cô không đành lên tiếng, nhưng sự tò mò quá lớn nên....
-Doãn Thiên (cô gọi)
-Hã, tới giờ uống sữa phải không? (Doãn Thiên mở mắt)
-Lạ nhỉ, bình thường nhìn anh lạnh lùng khó gần lắm mà,sao giờ cứ như con nít đòi uống sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-anh-van-ben-em/1920387/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.