Có ai không? cứu với..Doãn Thiên, đừng làm em sợ mà. (Ái Nhi bật khóc)
_Đã hơn 1 tiếng từ lúc anh được mọi người đưa đến bệnh viện, do phải cấp cứu nên Ái Nhi chỉ có thể ngồi đợi ở hàng ghế chờ, hiện tại cô không thể ngừng khóc mặc kệ xung quanh người ta đang nhìn mình..Tiểu Văn và Doãn Cơ (chị gái Doãn Thiên) cũng đến ngay sau khi biết tin.
-Em đừng lo, Doãn Thiên sẽ ổn thôi. (Tiểu Văn vỗ vai cô an ủi)
-Cũng tại em không chịu nghe lời anh ấy, mới xảy ra chuyện này. (Ái Nhi nức nở)
-Tôi muốn biết tại sao Doãn Thiên lại nằm bệnh viện. (Doãn Cơ gắt giọng)
-....
-Chuyện ngoài ý muốn thôi mà, chị đừng làm ồn ở đây. (Tiểu Văn lên tiếng)
_Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, "cạch"..bác sĩ nhẹ nhàng mở cửa bước ra, cả 3 người vội chạy đến hỏi thăm tình hình Doãn Thiên ra sao..Ái Nhi gấp rút lên tiếng.
-Bác sĩ, anh ấy có bị làm sao không?
-Ai là người nhà của phó giáo sư? (bác sĩ hỏi)
-Tôi là chị gái cậu ta, em tôi thế nào rồi? (Doãn Cơ đáp)
-Phó giáo sư hiện không có gì đáng lo ngại, do đầu bị tổn thương phần mềm nên hôn mê chưa tỉnh..cần phải theo dõi thêm 1 thời gian nữa, mọi người có thể vào được rồi..nhưng đừng làm ồn, phó giáo sư cần phải nghĩ ngơi thêm.
_Bác sĩ nói xong quay mặt đi thẳng về phía phòng bệnh nhân khác, Doãn Cơ và Tiểu Văn đi vào giường nơi Doãn Thiên đang nằm..còn phần Ái Nhi, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-anh-van-ben-em/1920358/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.