Tâm trạng của Ái Nhi buổi sáng hôm nay rất tốt, vì chút nữa sẽ cùng Doãn Thiên đến cục cảnh sát tham dự buổi giảng thuyết tâm lý tội phạm. Một tay cô vừa thu dọn những hồ sơ anh vứt lung tung trên bàn vừa vui vẻ ca hát.
"Con nít." giọng Doãn Thiên đang ngồi uống sữa trên ghế sofa vắt chéo chân nhìn Ái Nhi khẽ cười.
"Cuối cùng hôm nay em cũng ra ngoài hít thở không khí được rồi." Ái Nhi nhanh chân bước lại gần ngồi xuống bên cạnh Doãn Thiên.
"Chẳng thấy thú vị với buổi giảng thuyết này." Doãn Thiên ung dung mở chiếc laptop để sẵn trên bàn ra lên mạng lướt web.
Nghĩ lại cũng phải, bác Trịnh bên cục cảnh sát đã thử liên lạc mời Doãn Thiên tham gia đến 4 lần. Nhưng anh đều không thèm nghe máy nên mới gọi cho Ái Nhi nhờ cô chuyển lời mời giúp bác ấy, nhõng nhẻo mãi Doãn Thiên mới đồng ý gật đầu.
"Doãn Thiên, tại sao anh lại không thích tham gia buổi giảng thuyết?"
"Quá mất thời gian cho việc giải thích với những người không cùng chuyên môn, cảnh sát điều tra theo chứng cứ còn chúng ta suy luận theo tâm lý biến thái của hung thủ." Câu hỏi của cô khiến Doãn Thiên im lặng một lúc mới trả lời.
Thật ra Ái Nhi đặt câu hỏi cho có chuyện nói chứ cô còn lạ gì với tính cách kiêu ngạo ấy của Doãn Thiên, cùng anh vào trong cục cảnh sát, những tiếng chào và từng ánh mắt dõi theo khi đến cửa phòng đặc biệt dành cho những cuộc hợp quan trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-anh-van-ben-em/1920334/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.