Thật ra Cố Ly đã thấy tin nhắn WeChat mà Lâm Yến thu hồi, mỗi khi trò chuyện với anh, cô sẽ không bị phân tâm làm việc khác.
Với tính tình của Lâm Yến, anh có thể nói những lời nhớ em rất nhẹ nhàng, không cần xác nhận anh có thích cô hay không, nhưng Cố Ly chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của anh dành cho mình.
Cô chỉ sợ, sợ một ngày nào đó anh sẽ lấy lại, sợ rằng anh sẽ không còn thích cô nữa.
Phần lớn, có được rồi mất đi sẽ khó có thể chấp nhận hơn việc chưa từng có, Cố Ly không dám nghĩ về nó.
Trước khi Lâm Yến dẫn Cố Ly vào nhà hàng, anh dừng lại, nâng tay khều nhẹ mũi Cố Ly, nhẹ giọng nói: “Những người dùng bữa đều là anh em cùng tiến, giống như Stone, họ đều là bạn học đại học của anh, có điều rất ồn ào, em có thể mặc kệ.”
Cố Ly nhớ đến Tống Thời Viễn, người như hình với bóng với anh thời trung học, không thể không hỏi, “Sao Tống Thời Viễn không làm cùng anh?”
“Ồ, cậu ấy à.” Lâm Yến không kìm được ý cười trên mặt, “Cậu ấy phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thay bố.”
Cố Ly thấy anh như vậy thì tò mò, “Là gì?”
“Trang trại lợn.” Anh ném ra ba chữ.
“Hử?” Cô cũng buồn cười.
Hai người vào phòng bao, bên trong có các nhóm trò chuyện vui vẻ.
Cố Ly không khỏi nghe thấy bên tai tiếng bọn họ chế giễu chuyện Lâm Yến thoát ế, còn nói Phan Thạch Bân nhìn xa trông rộng.
“Yến ca, Cố Ly, chúng tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lia-canh/912106/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.