“Ly Ly, ra ban công hái hộ bà ít hành lá.”
“Dạ, vâng.”
Cố Ly rửa sạch hành, thái nhỏ rồi để ở góc thớt, sau đó tiếp tục giúp bà ngoại.
Hôm nay bà ngoại làm món sườn heo hầm ngô, ngon đến mức Cố Ly ăn thêm một bát cơm. Ăn uống xong, bà ngoại đi gặp gỡ bạn bè, còn cô rúc vào chiếc ghế trên ban công một cách thoải mái.
Trời gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Cố Ly đưa tay chạm nhẹ, đầu ngón tay cũng nhuốm một chút nắng.
Cố Ly nghĩ.
Thời tiết đẹp thế này, có thể đến gặp An Nghênh.
Tìm số điện thoại của An Nghênh trong danh bạ, Cố Ly mím môi nhìn dãy số, lông mi hơi run rẩy, cô thở hắt một hơi áp chế sự khẩn trương, An Nghênh trả lời sau vài giây đổ chuông, “Xin chào.”
Giọng nói trong trẻo và êm tai như trong trí nhớ, Cố Ly đột nhiên muốn khóc, “Tiểu Nghênh, tớ là Cố Ly, cậu còn nhớ không?”
Đầu dây bên kia không trả lời, khoảng thời gian im lặng, Cố Ly khá gấp gáp.
Cô siết chặt điện thoại của mình, vừa định lên tiếng thì An Nghênh bỗng hét lên: “A~ Ly Ly! Không phải tớ đang mơ chứ?”
“Không, Tiểu Nghênh, thực sự là tớ.”
Lực tay Cố Ly từ từ nới lỏng.
Có quá nhiều điều muốn nói, đến nhà là lựa chọn tốt nhất, Cố Ly đi thẳng đến chỗ An Nghênh.
Khi An Nghênh nhìn thấy Cố Ly ở cửa tiểu khu, cô ấy không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp ôm lấy Cố Ly, “Ly Ly, tớ rất nhớ cậu.”
Trái tim Cố Ly mềm nhũn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lia-canh/912104/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.