Khi Cố Ly đi qua con đường trúc nhỏ ra khỏi phòng khám Trung y mới phát hiện bên ngoài đã mưa như trút nước.
Sợ túi thuốc trên tay bị nước mưa làm ướt, cô ôm trong ngực rồi lấy ô từ túi xách ra.
Có người vội vã chạy mưa trên hành lang vào phòng khám, cô bước sang bên cạnh vài bước, lấy điện thoại mở app đặt taxi, có lẽ do trời mưa nên nhiều người đặt, cô đợi một lúc vẫn chưa có ai đến.
Cố Ly nhìn cơn mưa nặng hạt bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị trở lại đại sảnh chờ mưa tạnh.
Cô vừa xoay người thì nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đang mở ô che mưa, dáng người cao lớn trong màn mưa mờ ảo vẫn hút mắt.
Lâm Yến hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, anh sững sờ một lúc rồi bước thẳng đến chỗ cô.
“Lâm Yến.” Cố Ly chào hỏi trước.
“Ừm.” Lâm Yến ngước mắt nhìn lướt qua ba chữ “Thụy Thảo Đường” trên tấm bảng sơn màu nâu, nặng nề nói: “Bị bệnh à? Sao cậu không đi vào?”
Anh đứng trước chắn phần lớn gió mưa, Cố Ly nhích túi thuốc về phía trước rồi giải thích: “Không phải, là bà ngoại tôi, khi trời trở lạnh tay chân bà sẽ lạnh buốt, tôi nghe nói bác sĩ ở đây bán thuốc ngâm chân khá hữu dụng.”
Lúc này Lâm Yến mới để ý đến túi thuốc trong lòng cô, trời mưa to như vậy hẳn là cô không bắt được xe.
Anh di chuyển cán ô, chiếc ô màu đen nghiêng mình chạm nhẹ vào chiếc ô màu xanh lam của Cố Ly.
Anh hơi cúi người nhìn cô, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lia-canh/912101/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.