Hôm nay chẳng biết vì sao đồng hồ báo thức lại giở chứng, làm Cố Ly bị dậy muộn, bữa sáng cũng không kịp ăn vội vàng hấp tấp chạy tới trường.
Đang chạy chậm trên đường vậy mà lại gặp Lâm Yến ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, cô dừng chân nâng cổ tay nhìn đồng hồ ghi nhớ thời gian, bảy giờ mười lăm phút.
Một khắc cậu đi tới từ đường xe chạy bên kia sang vừa đúng lúc Cố Ly đi tới khúc quanh, vì vậy Lâm Yến không chú ý tới cô.
Mùa này lá bạch quả phiêu động trong gió thật giống như mưa rơi, lá vàng ‘chạy’ đầy đất, Cố Ly nhìn một chiếc lá biến mất ở mũ áo hoodie bên trong áo khoác đồng phục trường của Lâm Yến.
Cô giật giật đầu ngón tay, trong lòng bỗng có một xúc động mãnh liệt.
Cô muốn tiến lên chào hỏi cậu, nói, thật trùng hợp nha Lâm Yến.
Sóng vai cùng cậu, cũng tiện tay khẩy chiếc lá rụng kia xuống, có lẽ cậu sẽ ngơ ngác một giây sau đó nói cảm ơn.
Nghĩ đến, làm như vậy thật ra cũng chẳng khó?
Nhưng.
Cố Ly không dám.
Ý nghĩ tiến lên vừa hình thành trong lòng này lại chậm rãi tiêu tán.
Tiếng bước chân vang lên, có người chạy từ phía sau tới bên cạnh Lâm Yến ôm lấy bả vai cậu, cũng thuận tay gỡ chiếc lá kia xuống.
“Yến ca, chào buổi sáng nha.”
“Chào.” Lâm Yến thuận miệng đáp một tiếng.
Giọng cậu vừa nghe là biết chưa tỉnh ngủ.
“Sao trông cứ như bị nữ yêu hút sạch tinh khí vậy? Tối qua xem phim quá nhiều à?” Khóe miệng Dương Chí là nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lia-canh/912093/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.