".. Trách bổn tọa lúc đầu không nói rõ ràng cùng hắn."
Hắn cũng không biết mình bị thương ở tay, hắn đưa tới cây gậy chống chẳng qua là ngoài ý muốn, Phong Đô đại đế tự nhủ trong lòng như vậy.
Nàng là chủ nhân của địa phủ, tu hành hơn mười thế, chút rộng lượng vẫn phải có, nàng không phải là cái loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi.
Coi như để chuẩn bị về sau dùng, ai biết được ngày sau cí khi lại có cơ hội dùng. Coi như lo xa a.
Nhưng chủ yếu vẫn là cần thuốc trị liệu thương thế.
Chỉ cần sau này hắn đừng đốt cho nàng mấy loại như rượu mạnh linh tinh, sẽ kích thích miệng vết thương, còn lại đều không sao.
Sau đó, tại trận bàn mờ ảo kia làn khói đặc thứ hai dần dần hình thành, một lát sau, một vò rượu ngon đang lẳng lặng đặt trước mặt nàng.
"..."
Lúc này mặt nàng đã tái xanh đi rồi.
Nhưng vẫn phải kiểm tra qua, xác nhận đây là rượu thuốc xoa bóp, sắc mặt cô gái lúc này mới dễ chịu một chút
"Phải liên hệ với hắn!"
Trong mắt nàng hiện lên một tia quyết định.
Nếu không, có trời mới biết hắn sẽ còn đốt xuống cho nàng thứ gì đó kỳ quái nữa.
"Tê! Cái thắt lưng của ta a!"
Sở Kiệt xoay xoay vòng eo, xanh cả mặt, đôi môi trắng bệch, từ từ từ từ trở lại nhà cũ.
Sở Kiệt cởi áo khoác, ngã trên sô pha, tứ chi của hắn nhu nhũn ra, cảm giác như muốn rời ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-len-tu-quan-tai-co-ay-co-dieu-gi-do-khong-on/3424587/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.