Sau khi xuất viện,nó trở về nhà mình liền lên phòng đóng cửa suy ngẫm.Từ lúc nó đòi xuất viện vẫn chưa nói tiếng nào,hỏi sao cũng không trả lời.Lớp băng mà nó tạo ra đã dày hơn,có lẽ chẳng có ai có thể làm nó tan chảy được,trái tim nó đã khóa chặt,không một ai có thể động tới.Trong phòng,nó đang tập trung vào màn hình máy tính,bàn tay lướt nhanh trên những phím chữ.15ph sau,nó đóng laptop lại,đi thay đồ,lấy tai phone đeo vào rồi xuống nhà ngồi ở chiếc xích đu ngoài vườn.Nó bây giờ không còn cái khuôn mặt lạnh tanh hồi nãy nữa mà thay vào đó là khuôn mặt bình lặng như một thiên thần.Đôi mắt xanh trong veo và yên ả như nước,không một gợn sóng. Mái tóc dài ngang lưng đen mượt khẽ bay trong gió,môi mỏng khẽ mím lại khi gió lạnh thổi qua.Chiếc váy trắng đơn giản không họa tiết với đôi chân trần càng tôn thêm vẻ đẹp trời phú của nó.Nó ngồi đó như một thiên sứ hạ phàm,đẹp đến người ta ngơ ngẩn.
Tại biệt thự Rain
Hắn từ lúc trở về đến giờ vẫn ngồi yên tại vị trí đó mà nhìn sang căn nhà bên cạnh.Ánh mắt không một chút dao động cho đến khi,hình bóng nó xuất hiện trong màn đêm yên tĩnh.Hắn nhìn nó thật lâu,ngắm cái dáng vẻ bình lặng không vướng bụi trần của nó.Có nét gì đó giống Rain,nhất là trong bộ dạng này,giống lần đầu tiên hắn gặp Rain.Từ mái tóc,khuôn mặt đến cả trang phục.Ngay cả đôi mắt của nó cũng màu xanh như Rain.Hắn biết mình đã động lòng với nó nhưng những tổn thương mà nó đã chịu,liệu khi nhớ lại,nó có tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lanh-lung-nhu-the-hay-cu-la-em/2463723/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.