Thành phố Cô Tô.
Tương Nam Lý đau eo mỏi gối bước xuống xe, sắc mặt tiều tụy, xám xịt như thức liên tục suốt hai đêm liền đi qua trạm kiểm tra an ninh.
Vì anh thật sự không thể nào tin nổi giao thông dưới thành phố ngầm lại thô sơ, đông đúc như thế.
Từ Lạc Dương đến Cô Tô gần như đi hết nửa vòng trái đất, tương đương 53 tiếng đồng hồ, phương tiện di chuyển duy nhất là bằng tàu ngầm.
Có nghĩa là anh đã ngồi trên xe suốt 2 ngày 2 đêm. Có lẽ do thời đại này ai cũng dùng eo sắt eo thép hết rồi nên cũng quen việc bôn ba khắp nơi.
Tương Nam Lý đỡ eo: "Ghét quá. Rồi sẽ có ngày..."
Đông Phương Thanh Đế còn nghĩ anh sẽ nói "mua tàu tư nhân" này kia, kết quả là Tương Nam Lý lại nói: "Tôi sẽ nghiên cứu ra cổng dịch chuyển tức thời. Tiểu Thanh, tôi đã tra thử rồi, tiêm thuốc gien, dù không cải tạo cơ giới, thì cũng có thể sống đến hơn 200 tuổi. 100 năm đã đủ để nhân loại phát triển từ máy tính đến trí tuệ nhân tạo, không có lý nào tôi lại không thể nghiên cứu ra cổng dịch chuyển tức thời trong vòng 100 năm được, đúng không?"
Dù nói giỡn hay nói thật thì giọng điệu của Tương Nam Lý không khác gì nhau.
Nhưng Đông Phương Thanh Đế biết ngay lúc này, Tương Nam Lý thật sự nghĩ như vậy.
Anh có một sự tự tin kỳ quái, có lẽ là do đã thành công ngay từ nhỏ cho nên luôn nghĩ rằng mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-thu-cung-ao-cua-dan-ong/3390815/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.