Edit: cơm trắng chan cà phê
Tên bắt cóc bí ẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng điện giật chết Tương Nam Lý, vì vậy dòng điện được sử dụng trong phạm vi kiểm soát an toàn.
Tương Nam Lý tỉnh lại giữa chừng, tay chân co giật liên tục.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, cố gắng thả lỏng cả người giả vờ bất tỉnh.
"Alpha, tôi bị ôm công chúa hả?"
Tuy anh không mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được mình đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, gió thổi phần phật đập vào người đau rát.
Tương Nam Lý nghĩ thầm mình đúng là quá ngạo mạn.
Những kẻ nằm ngoài vòng pháp luật còn táo bạo hơn anh tưởng tượng, anh là một tên vô danh tiểu tốt, sự biến mất của anh cũng không gây áp lực lớn gì cho xã hội, thậm chí người qua đường còn không thèm liếc mắt nhìn anh bị bắt cóc lấy một lần!
À há, trước khi hôn mê, anh còn nghe thấy một tên khốn nào đó la lên: "Đừng lo chuyện bao đồng, thằng nhóc này nợ tiền sếp của bọn tôi!"
Như vậy khác gì mấy tên lừa gạt giả bộ làm chồng để buôn bán phụ nữ mấy trăm năm trước không chứ!
Sếp của tụi mày là tổng giám đốc ngân hàng hả? Ban ngày ban mặt mà dám vu oan giá họa cho người trong sạch!
Tương Nam Lý lẳng lặng cắn chặt quai hàm. Quá đáng thật mà.
Hệ thống im lặng một lát rồi đáp: "Đúng vậy."
"Vậy giúp tôi báo cảnh sát được không?"
So với việc nộp tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-thu-cung-ao-cua-dan-ong/3390794/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.