Lục Ngôn không có lập tức rời khỏi, hắn vẫn nán ở lại một lát. Trực giác nói cho hắn biết, bạn nhỏ nhất định sẽ nhắn tin cho hắn.
Quả nhiên, khoảng chừng 15 phút sau, Lục Ngôn nhận được một tin nhắn mới từ bé nó.
- ----- Em muốn ăn bò bít tết.
Lục Ngôn khẽ cười.
Đứa nhỏ ngạo kiều này.
Hắn nhắn tin trả lời ----- Được, đợi em tan học cùng nhau ăn. Nhưng lần này không được uống nữa.
Bạn nhỏ không nhắn lại ngay, khung chat cứ hiển thị là đang nhập.
Đại khái qua thêm hai phút, tin nhắn của Lâm Cửu Cửu mới được gửi tới.
- ---- Dạ.
Lục Ngôn mỉm cười.
Hơn một phút mà chỉ có một chữ "dạ".
*
Tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu gặp Lục Ngôn cực kì mất tự nhiên, toàn thân đều có gì đó không thích hợp. Chỉ ăn bò bít tết thôi mà tay cũng run lên.
Ngồi cả ngày trời cũng không cắt được miếng thịt nào.
Lục Ngôn gọi tên cậu, Lâm Cửu Cửu khẩn trương tới nỗi rớt nĩa luôn.
"Sao....sao vậy bé?"
Lục Ngôn cười, đem phần thịt đã được cắt xong của mình đưa cho Lâm Cửu Cửu – "Đừng sợ, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà"
Lâm Cửu Cửu dạ một tiếng. Chọc từng miếng thịt bít tết, thật là vô vị.
Chờ tới khi thu dọn xong, Lâm Cửu Cửu tựa người trước cửa nhà mãi không đi, Lục Ngôn trêu chọc – "Dây giày khó buộc như vậy sao?"
Đây là biểu hiện của việc không muốn về nhà à?
Lâm Cửu Cửu cứng đờ, nhanh chóng buộc dây giày, đỏ mặt giải thích – "Em chỉ buộc chậm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-phien-tui/1653553/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.