Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, Lâm Táo buồn ngủ mà mở mắt. 
Phía trước là bức màn tối om, trong ngực đang ôm một cái chăn màu đen. 
Lâm Táo:.... 
Từng màn tối qua lại hiện lên trong đầu, Lâm Táo mới nhớ ra, đây là biệt thự của Mạnh Hoài An. 
Di động ở trên tủ đầu giường, Lâm Táo một bên lấy di động một bên nhìn xung quanh, xác định Mạnh Hoài An không ở đây, mới tạm thời nhẹ nhàng thở ra. 
Lâm Táo nhận điện thoại, có chút chột dạ: "Chị họ...." 
Loại ngữ khí này của cô, Tần Lộ ngược lại yên tâm, cô rất sợ nếu nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng đáng thương của em họ. 
Xoa xoa vành mắt thâm đen vì cả đêm mất ngủ. Tần Lộ thấp giọng hỏi: "Hiện tại có tiện nghe điện thoại không?" 
Lâm Táo nhìn cánh cửa đóng chặt, nhà vệ sinh cũng không có âm thanh, gật gật đầu: "Tiện." 
Tần Lộ lập tức hỏi: "Tối hôm qua em ngủ cùng hắn? Thật là tự nguyện?" 
Lâm Táo không khỏi chui đầu vào trong chăn: "Vâng, đúng vậy." 
Tần Lộ:.... 
Cô có rất nhiều điểm muốn hỏi, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là một việc khác: "Có chuyện gì thì gặp mặt nói sau, em hiện tại đang ở đâu? 9 giờ còn có một khóa biểu diễn, nếu không kịp về chung cư thì trực tiếp qua đó đi, chị trước qua bên đấy cờ em, đừng đến trễ." 
Lâm Táo nhìn thời gian, đã 8 giờ! 
"Vâng, em lập tức qua ngay!" 
Cúp điện thoại, Lâm Táo bò dậy, mới thấy quần áo của chính mình rơi đầy trên đất. 
Hình ảnh tối qua làm cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-phien-toi-kiem-tien/1670223/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.