- Chị tới đây làm gì?_Mary không hề hoan nghênh sự hiện diệncủa cô ta, Mary còn trách thầm sao Jenny lại cho con rắn độc này vào nhà nữa. Ừm...người đó là Jun.
- Tôi tới đểxin lỗi mọi người. Thực ra tôi muốn tới xin lỗi mọi người lâulắm rồi nhưng không dám, hôm nay tôi lấy hết cam đảm để tới đây. Tôi không dám hy vọng mọi người sẽ tha thứ, nhưng xin lỗi rồitôi sẽ nhẹ lòng hơn._Jun cúi gằm mặt, không dám ngẩng cao đầunhìn mọi người.
- Hừ...sau những gì chị đã gây rachỉ một câu xin lỗi là xong sao? Xin lỗi, xin lỗi rồi có thểbù đắp được những đau thương chúng tôi đã phải trải quakhông._Emily
- Tôi biết mọi người sẽ chẳng tha lỗi cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi. Đó là lời thật lòng._Jun
- Cô cút ngay đi. Xin lỗi gì chứ? Cút._Henry đứng dậy quát thẳng vào mặt Jun, tay chỉ ra ngoài cổng ý muốn đuổi Jun đi.
Jun quay đi, giọt nước mắt lăn xuống. Đó không phải là nước mắtcá sấu, đó là nước mặt của sự ăn năn hối lỗi. Là thật, Junđã thay đổi. Nhưng còn ai tin Jun chứ? Sau khi bị lừa một lần,mấy ai còn tin đâu.
- Khoa đã._Jenny chợt lên tiếng ngăn bước chân Jun lại.
- Em định làm gì?_Ken hỏi Jenny
- Mọi người chờ em một chút, cả chị Jun nữa._Jenny nói xongđứng dậy đi vào nhà bếp. Một lúc sau, Jenny quay ra, trên taycầm một hộp giấy ăn và một lọ màu thực phẩm màu đen. Mọingười nhìn Jenny chẳng hiểu Jenny định làm gì nữa. Jenny dùngdao cắt miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-osin-nua-lam-nguoi-yeu-anh-di/3251867/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.