Sau một thời gian chữa trị bên Hàn Quốc, cuối cùng các vếtthương trên thân thể Jenny và Emily cũng lành lại mà không cómột vết sẹo nào cả. Hôm nay chính là ngày Jenny và Emily vềnước. Mary là người cuối cùng sang Hàn chăm sóc hai nàng nhàmình và cũng chính là người hộ tống hai nàng về Việt Nam.
- Không ai tới đón chúng ta hả?_Emily mặt nhăn mày nhó khi nhìnkhắp khu vực chờ khách mà chẳng thấy ai đến đón. Nói đúng hơn là khi ngồi trên máy bay, Emily đã tưởng tượng Henry sẽ cầmmột hình trái tim to đùng có tên Emily, rồi đứng chờ Emily, đểmọi người phải ngước nhìn như trong tiểu thuyết. Đời đâu như là mơ, chắc Emily tuyệt vọng lắm đây.
- Không sao, chúng ta bắt taxi về đi._Jenny không thấy ai đón, cảm giác như mọingười chẳng thèm quan tâm sự trở về của mình vậy nên cũng hơibuồn. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tưởng chừng như đó làchuyện bình thường.
Emily cũng chẳng buồn hy vọngsẽ nhìn thấy Henry trong đám đông kia nữa, Mary ra bắt taxi rồicả ba cùng về biệt thự của Kelvin. Ở sân bay Emily đã thấyvọng lắm rồi, về đến nhà phải dùng từ tuyệt vọng để miêu tả tâm trạng luôn. Ba cô xuống xe, tiến đến cái cổng hùng vĩtrước biệt thự của Kelvin, bấm gần nát cái chuông rồi mà không ai ra mở cổng.
- Gì thế này? Chẳng lễ không ai quan tâm hôm nay Emily này về à. Hừm...gặp mọi người, mình sẽ chohọ biết tay._Emily tức giận đá mạnh một cái vào cổng rồi gắt gỏng nói.
- Thôi được rồi, mình có chìa khoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-osin-nua-lam-nguoi-yeu-anh-di/3251840/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.