Sau buổi học sớm ngày hôm sau, Hoàn Nhĩ chống cằm ngồi ở cửa, nhìn Lục Lộc đi qua cửa sau. Đương nhiên không thể tránh khỏi một trận ồn ào của những người xung quanh.
Hoàn Nhĩ không hề né tránh, chỉ đứng thẳng người và đưa tay về phía cậu.
Lục Lộc lườm cô, nghiến răng.
Hoàn Nhĩ nhìn vào phòng làm việc, một bộ dáng có thể đứng dậy bất cứ lúc nào.
Lục Lộc càng nhìn chằm chằm, cô càng cười.
Cuối cùng cậu vẫn không làm được gì, xoay người trở về phòng học, mấy phút sau liền ném cho Hoàn Nhĩ một tờ giấy.
"Sao chép, không tính." Hoàn Nhĩ nhìn thấy liếc mắt một cái, đưa tờ giấy trở lại.
"Khen mình rất dễ mà." Hoàn Nhĩ kiên trì nói.
Lục Lộc không lên tiếng, cầm lại tờ giấy, một lúc sau lại lấy ra.
Tốt lắm, miêu tả cảnh sắc của mùa xuân.
Hoàn Nhĩ tiếp tục theo dõi, chỉ ra những sai lầm của cậu.
Lục Lộc gật đầu, không nói gì, để lại tờ giấy rồi rời đi.
Hoàn Nhĩ nhìn vào tờ giấy kia.
Vẫn là nét chữ nguệch ngoạc kia, nhưng có vẻ như ẩn chứa điều gì đó.
Hoàn Nhĩ cầm mảnh giấy, sau đó xoay người, mở cuốn sách dày nhất trên bàn rồi cho tờ giấy vào.
Bên cạnh, Giang Lê lật một trang sách, thỉnh thoảng nói "chậc chậc".
"Trong lớp chúng ta tùy tiện lôi ra một người, cũng giỏi hơn cậu ta." Giang Lê chán ghét nói.
Giang Lê theo đuổi thần tượng, ngày thường có rất nhiều nam thần nữ thần, đều là tiểu thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/242755/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.