Lục Lộc cố ý dạo quanh đây, nhưng vẫn bị Lâm Hoàn Nhĩ phát hiện.
Chu Hạo và Từ Tử Tể bên cạnh cười ồn ào, một bộ dáng xem náo nhiệt không sợ việc lớn.
Cảnh tượng này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Lục Lộc vờ như không nghe thấy, bước nhanh vào lớp.
Vì vậy, Hoàn Nhĩ lại kêu: "Lục Lộc."
Có người trong lớp lén lút nhìn sang đây.
Lục Lộc không còn cách nào khác, đành dừng lại, liếc nhìn về phía Hoàn Nhĩ, không nói gì.
"Cậu vừa trở về từ căng tin à?" Hoàn Nhĩ nhìn chiếc túi trên tay cậu.
Lục Lộc không nói gì.
Ngược lại, Chu Hạo ở bên cạnh trả lời, "Đúng vậy, mua bữa sáng."
Hoàn Nhĩ chống người đứng lên, lộ ra nửa người vừa mới trước cửa sổ.Cô uể oải thò đầu ra nhìn Lục Lộ cười.
"Chiều nay cậu có rảnh không?"
Lục Lộc không chút suy nghĩ trả lời: "Không rảnh!"
Không rảnh sẽ không có thời gian, dù sao thì bây giờ chân cô đang bị thương,muốn nhảy cũng không thể nào.
Từ từ rồi sẽ thành công thôi, không cần nóng vội.
Hoàn Nhĩ cúi người, lấy một thứ gì đó trong cặp của mình.
Sau đó, đưa hai tay tới trước mặt Lục Lộc.
"Này."
Lục Lộc bất giác nhíu mày.
"Hát những nốt cao nhiều rất dễ hỏng giọng, này—" Hoàn Nhĩ nhìn mấy thứ trong tay, cười nói, "Là chị Thư Tâm tặng mình. Dùng tốt lắm! " Hoàn Nhĩ cường điệu.
Sau đó cô nhìn Lục Lộc, ý bảo cậu cầm nó.
Lục Lộc biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/242753/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.