Thời điểm Hoàn Nhĩ lấy cơm trở về, phòng học bên cạnh đã không một bóng người.
Cô ngó đầu nhìn thoáng qua, không phát hiện thân ảnh trong dự đoán, có chút thất vọng.
Vừa rồi đi đến bên ngoài, mới nhớ tới còn không có hỏi cậu tên là gì, sau này sẽ không dễ dàng mà tìm được cậu.
Nhưng chắc là... cậu ấy học lớp bên cạnh đi.
"Hoàn Nhĩ, nhìn cái gì đó?"
Thịnh Hạ không biết từ chỗ nào xông ra, vỗ vai cô.
Hoàn Nhĩ lắc đầu, cười cười. " Thời điểm giữa trưa, mình có gặp người ở đây nhảy."
Hoàn Nhĩ chỉ chỉ hành lang bên cạnh.
" Chính là mấy tên thần kinh nhị ban kia?" Thịnh Hạ lập tức nói.
"Cậu biết là ai?"
Hoàn Nhĩ nghe Thịnh Hạ nói như vậy, con ngươi đều sáng vài phần.
"Mình đương nhiên biết." Thịnh Hạ buông tay, bất đắc dĩ.
"Lục Lộc đám người bọn họ, giọng hát như vịt, nhảy múa như người mất trí, cả ngày chỉ biết quậy phá, làm Lão Tần thật đau đầu, nhưng quản cũng không nổi."
Lão Tần là chủ nhiệm lớp nhị ban cách vách, một tiểu lão đầu nhỏ bé kiên cường.
"... Lục Lộc?"
Hoàn Nhĩ lặp lại một lần tên này, hỏi: "Là cái người mang kính đen, tóc lộn xộn sao?"
"Đúng." Thịnh Hạ gật đầu.
Hóa ra cậu ấy tên Lục Lộc.
Thịnh Hạ thấy Hoàn Nhĩ ngẩn ngơ, không nói chuyện rồi, liền đưa tay ra trước mắt cô giơ lên: "Nghĩ cái gì vậy?"
Hoàn Nhĩ phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thịnh Hạ, cười đến rực rỡ, điềm nhiên nói: "Mình thấy cậu ấy tốt lắm!"
Nói ai tốt lắm? Thịnh Hạ sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/242750/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.