Sau khi tan học, Hoàn Nhĩ liền trở lại ký túc xá để thay quần áo.
Cô di chuyển rất nhanh.
Áo phông trắng rộng, quần đen bó sát người, mái tóc vốn để xõa, bây giờ buộc đuôi ngựa cao.
Và một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Ăn mặc thập phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô biết phòng tập của Lục Lộc là phòng ở rìa cầu thang xa nhất.
Thuộc về một mình cậu.
Hoàn Nhĩ đứng ở cửa. Cô hít một hơi thật sâu trước khi vươn tay, từ từ mở cửa ra.
Lục Lộc nghe thấy tiếng động, dừng lại, dùng tay trái tắt nhạc.
“Nhanh lên.” Cậu đi tới, đóng cửa lại.
Vừa mới luyện tập xong, bây giờ còn thở hồng hộc, Lục Lộ khẽ mở miệng, thản nhiên vuốt mái tóc gãy trước trán.
Mồ hôi ướt đẫm, tất cả đều dính vào nhau.
“Cậu múa một lần thử xem.” Cậu lùi lại mấy bước, nghiêng người bên cạnh cửa, dành một vị trí giữa phòng tập cho cô, cười nói.
Hoàn Nhĩ đứng ở giữa. Cô nhìn lên, thấy mình trong gương, vẫn như trước đây.
Chỉ khác là người đứng sau lưng cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị một bàn tay to nắm lấy, có chút khẩn trương.
Sau đó, nhạc bắt đầu.
Hoàn Nhĩ nhanh chóng vào trạng thái.
Ánh mắt Lục Lộc toàn bộ đều ở trên người cô, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Cái bộ dáng kia, cùng bộ dáng hằng ngày cậu ngụy trang, hoàn toàn khác biệt.
Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247186/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.