Cơ thể Lục Lộc cứng đờ, bộ não trở nên trống rỗng ngay lập tức.
Trong đêm tĩnh mịch, máu huyết sôi trào.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với nụ hôn chuồn chuồn lướt kia ở trong rừng.
Hai người gần đến mức, cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên làn da non nớt của Lâm Hoàn Nhĩ.
Cậu ôm lấy đầu cô cô, đôi môi lại một lần nữa bao phủ, đầu lưỡi ở trên môi cô đảo qua đảo lại, tấn công mãnh liệt.
Nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Mùi vị kia thật mê người.
Nhưng cậu biết rằng trong tình huống như vậy, cần phải kiềm chế.
Cậu nhắm mắt và hơi nhích người lên.
Tiếng thở của Hoàn Nhĩ vẫn đều đều.
Cô đang ngủ, vẫn không tỉnh dậy.
Lục Lộc lật túi nước đá đang chườm lên vết thương ở mắt cho cô, còn túi nước đá trên tay vẫn tiếp tục chườm lên trán cô.
Hành động theo bản năng, không thể tuân theo ý thức.
Đầu ngón tay chạm vào đôi má dịu dàng của cô.
Nhưng cậu không né tránh như trước đây nữa.
Thay vào đó, cậu đưa ngón tay lên, vuốt ve đôi má.
Cậu nhớ những gì cô vừa nói.
Cô nói, cô không còn có thể theo kịp bước chân của cậu.
Cô rõ ràng là muốn khóc, nhưng cô nhìn cậu mà cười đến chảy cả nước mắt, ngay cả khi đang ngủ cũng nỉ non: Lục Lộc, mình phải làm sao đây?
Không biết có phải do cô cười quá nhiều hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247169/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.