Hoàn Nhĩ xuống xe lửa khoảng bảy giờ tối.
Mẹ Lâm đứng ở bên ngoài đã đợi cô một đoạn thời gian, liếc mắt một cái thấy Lâm Hoàn Nhĩ, liền hướng cô vẫy tay.
Hoàn Nhĩ chạy vài bước, đến bên người mẹ Lâm, ngẩng đầu cười: “Mẹ, lâu rồi không gặp, buổi tối tốt lành nha!”.
“Con nha đầu này.” Mẹ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, sau đó đưa tay thay cô cầm hành lí.
Xe ngừng ở bên cạnh.
Hoàn Nhĩ mở cửa xe, ngồi vào đi, nhìn trái phải, hỏi: “Ba con đâu?”
“Ông ấy ở nhà nấu cơm, chuẩn bị cho con một bàn đồ ăn ngon, liền có chút vội.”
“Trời ơi, xong rồi.” Hoàn Nhĩ vừa nghe xong, tươi cười liền ngừng lại.
Theo bản năng sờ sờ bụng, mặt sị ra.
Ba cô nấu ăn rất ngon. Ngoài thịt cá, không biết còn làm bao nhiêu đồ này nọ, hơn nữa còn thế nào cũng phải nhìn cô ăn.
Mẹ Lâm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị chuyển xe đi ra ngoài, lại nghe thấy cô nói lời này.
“Con xem con đã gầy thành bộ dáng gì rồi, còn không ăn nhiều một chút.”
Mẹ Lâm vừa phàn nàn, nhắc tới cô hồi nhỏ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu không chịu được.
Hiện tại này càng ngày càng gầy, cằm đều nhọn không ít, cũng chưa chịu nhìn lại bản thân.
Hồi còn nhỏ thì thật tốt, vừa béo vừa đáng yêu, giống như chiêu tài tiến bảo.
“Mẹ, con không gầy, thật sự không gầy!”
Hoàn Nhĩ trợn tròn mắt mãnh liệt phản bác.
Tiếp theo cô nghiêng mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247163/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.