Hoàn Nhĩ cùng Lục Lộc hẹn xong rồi buổi tối gặp lại ở phòng luyện tập.
Ở phòng luyện tập của Lục Lộc.
Phòng luyện tập của cậu chỉ có mình cậu sử dụng, chẳng những so người khác càng thêm rộng, các thiết bị cũng tốt hơn rất nhiều.
Luyện hai bài hát, Quý Mạt đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là có cái gì cần Lục Lộc đưa cho cậu ấy một chút.
Lục Lộc qua điện thoại đem cậu ấy mắng đến máu chó đầy đầu.
Cuối cùng thập phần phiền chán cúp điện thoại.
“Thanh âm phần điệp khúc của cậu rất thấp, vẫn luôn không thể cao lên, cậu theo như cách mình nói luyện tập lần nữa đi nữa.”
“Mình trở về sẽ kiểm tra.”
Lục Lộc đang tìm cái gì phòng luyện tập trong vậy, dặn Hoàn Nhĩ vài câu, liền vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng luyện tập liền còn lại một mình cô.
Hoàn Nhĩ nhìn bản thân trong gương, cười cười, cắn răng hít thật sâu.
Sau đó một lần nữa mở nhạc.
Mấy ngày nay đều đang luyện tập lỗi này, nhắm mắt lại đều có thể hát ra giai điệu, ca từ.
Cô nỗ lực làm theo những gì Lục Lộc vừa chỉ.
Sau những lần thất bại khác, Hoàn Nhĩ cảm thấy lần này sẽ được.
Đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, Hoàn Nhĩ tưởng Lục Lộc đã trở lại, quay đầu, cười hỏi: “Mình hát thế nào —— “
Âm cuối chưa nói, liền bị nghẹn ở yết hầu.
Không phải là Lục Lộc.
Là một người đàn ông trung niên mặc tây trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247135/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.