Buổi sáng chủ nhật đã kiếm tra xong môn cuối cùng.
Hoàn Nhĩ bị Lão Tần gọi vào văn phòng sửa sang lại bài thi, lúc đi ra toàn bộ mọi người trong phòng học đều đi hết, chỉ còn Lục Lộc vẫn ngồi tọa trấn.
Hoàn Nhĩ mặc một cái áo lông màu trắng, quần áo rộng rãi đem cả người đều bao ở bên trong, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.
Cô hà vào lòng bàn tay mình một hơi, lại nhẹ nhàng chà xát hai tay, chà đến khi nóng bừng, lúc này mới nhẹ nhàng tiêu sái đến phía sau Lục Lộc, che mắt cậu.
Tuy rằng đã ấm hơn một chút, nhưng đầu ngón tay vẫn rất lạnh, ở trên mặt Lục Lộc làm cậu một phen giật mình.
Hoàn Nhĩ cảm nhận được ấm áp này, chiếm được ngon ngọt, thừa dịp cậu còn chưa có phản ứng lại, lại đem mìnhy vươn đến hai bên cổ cậu.
Nhìn thân mình Lục Lộc nhẹ nhàng run lên một chút, Hoàn Nhĩ nhếch môi, nhịn không được bật cười.
“Sao cậu còn ở chỗ này?” Hoàn Nhĩ cười hỏi.
Lục Lộc cũng không kịp trả lời câu hỏi của cô, đã thấy cô buông tay ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trên bàn cậu có chút loạn, sách cũng đều lộn xộn đặt một chỗ, Hoàn Nhĩ phải thường xuyên giúp cậu dọn lại.
Như vậy, trên bàn cậu sẽ luôn gọn gàng sạch sẽ.
“Mình nhớ lúc trước cậu chờ mình, mỗi lần đều hận không thể cách mình thật xa, làm mình đuổi rất cực đấy.”
Hoàn Nhĩ bĩu môi, bắt đầu lên án cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247115/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.