Lúc Chu Vọng kéo thân xác mệt mỏi về đến nhà thì đồng hồ điểm 12h.
Cậu xách một quai cặp, kéo lê trên mặt đất.
Đi ngang qua phòng khách, đèn không bật, bộ đồ đen hòa cùng bóng tối ngoài cửa sổ.
“Sao về muộn thế?”
“À, con ở trường làm nốt bài tập.” Chu Vọng nhàn nhạt trả lời, cậu đi về phía phòng ngủ của mình, cũng không có ý định dừng lại nói thêm với Thang Tiệp.
Đèn phòng khách đột nhiên bật lên, hai mắt đột nhiên bị kích thích, Chu Vọng nheo mắt, dừng bước.
Nương theo ánh đèn vàng nhạt, bóng lưng thiếu niên càng thêm tiều tuỵ, hoàn toàn khác so với cậu học sinh sáng sủa trên trường học.
“Sao người bẩn thế này” Thang Tiệp đi đến, “Để mẹ xem nào.”
Chu Vọng cúi đầu để bà quan sát.
Giọng Thang Tiệp mang theo chút đau lòng, ngữ khí mềm xuống, “Sao trên mặt lại có vết xước? Con đánh nhau à?”
“Dì, là lỗi của con, Chu Vọng đi xe cùng con, không cẩn thận bị quăng ngã xuống mương.” Chu Ngự đi vào, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, “Đang sốt ruột mà, muộn thế này rồi, phải nhanh chóng quay về đúng không?”
Thang Tiệp hơi kinh ngạc, cũng không hỏi lại, nói với Chu Vọng, “Mẹ lấy chút thuốc mỡ để bôi cho con nhé.”
“Không cần.” Chu Vọng gạt bàn tay Thang Tiệp ra, lạnh lùng trả lời rồi quay người về phòng.
“Chu Ngự, con… con lần sau lái xe thì phải cẩn thận hơn, trẻ con thì đừng đi xe máy.”
Thang Tiệp cẩn thận dặn dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-treu-choc-toi/2501239/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.