Chương trước
Chương sau
Thời điểm Chu Ngự đi vào phòng, cửa sổ vẫn mở rộng, điều hoà hiện chế độ mười sáu độ: “ không sợ làm mình lạnh chết.” Chu Ngự cười nhạo một tiếng, cũng không chỉnh lại độ ấm điều hoà. Hắn ngồi đối diện Chu Vọng, đưa lưng về phía cửa sổ, che đi phong cảnh bên ngoài.

Chu Vọng ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống con mèo trong ngực hắn.

“Ngươi đi đến cửa hàng Châm Chức?” Chu Vọng mặt vô biểu tình hỏi, nắm bút tay lại là âm thầm nắm chặt.

“Đúng vậy, tao mua cho mèo vài bộ đồ mới.” Chu Ngự thẳng thắn trả lời, “ Mày cũng không cần dùng ánh mắt này nhìn tao, tao là đi mua quần áo, cũng không phải cố tình đi gặp người ta.”

Chu Ngự cố ý đem hai từ “Cố tình” nói rõ ràng, cũng lười nhác cho Chu Vọng một ánh mắt, hắn mỉm cười, ánh mắt xa cách đạm mạc, hắn cùng Chu Vọng dù gì cũng có một chút liên luỵ, dù chỉ là một chút huyết thống cực kỳ nhỏ bé.

“Một năm sau chỉ cần một năm, sau khi tốt nghiệp tao cũng sẽ không nhẫn lại với mày nữa.” Chu Vọng cúi đầu nói.

“Như thế nào, một năm sau liền muốn ra khỏi nhà này?”

Chu Ngự cười lạnh một tiếng, cầm lấy quyển bài tập trên bàn, tuỳ tiện mở ra trên đấy mỗi tờ đều là đáp án chính xác.

“Chu Vọng, suy nghĩ của mày không phải quá là đơn giản.”

“ Tao nghĩ gì cũng không có quan hệ đến mày.” Chu Vọng không bị lời của hắn làm đả động, vừa dứt lời liền phản bác nói: “ Tao đi đâu cùng mày cũng không có quan hệ.” Chu Ngự thu hồi ý cười, ôm mèo nhỏ đi ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại giây tiếp theo quyển vở bài tập trên bàn bị Chu Vọng xé lát, một nửa trên bàn một nửa rơi xuống mặt đất, cũng không biết có phải vô ý không mà phần hiện lên lại là trang mà bên trên toàn là chữ màu đỏ sửa lại đáp án chính xác.

Rải khí lúc sau, Chu Vọng thở sâu, ghé vào trên bàn, chớp lại đôi mắt chua sót, nở một nụ cười quỷ dị, mở ra quyển bài tập nhanh chóng viết xuống đáp án.

Ngoài cửa sổ, không biết khi nào đã tắt nắng, ánh sáng của mặt trăng bị mây đen che hết, chỉ còn lại chiếc bóng ảm đạm trên bàn, cuối cùng không nhìn rõ chữ.

Cố tình bên ngoài cửa truyền đến tiếng mèo kêu, là Chu Ngự đang chỉ bảo con mèo của hắn.

“Chạy đi nào?”

“Lại đây.”

“Không được chạy đến phòng khách”

Là tiếng của Chu Ngự.

Chu Vọng nhanh chóng làm xong bài tập rồi lật sang trang khác, ánh mắt cũng trở lên tàn ác bất kham.



Chu Vọng hắn muốn chạy trốn khỏi cái nhà này, tuyệt đối sẽ không ở mãi chỗ này để cho mọi người có thể tùy tiền dẫm đạp nhân cách.



Ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc, Sở Dao điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu trở lại trường học. Trường học thập phần trống trải, chỉ có vài lớp phải đến học bù, chim nhỏ kêu ríu rít làm cho sân trường lại càng thêm nóng nực.

Sở Dao đi vào lớp học, trong lớp đang bắt đầu trả bài thi. Thành tích xếp hạng đã được sửa lại đóng dấu đang được để trên bàn chủ nhiệm. Trước khi vào lớp Sở Dao đã có dự cảm, nhưng tay vẫn có chút phát run, đi lên văn phòng trái tim vẫn đập bùm bụm không ngừng. Nếu lần này cô không thi qua….

Mới vào văn phòng, khuôn mặt chủ nhiệm u sầu nhìn về phía cô, “ Sở Dao, lần thi nay là sảy ra chuyện gì sao?”

Sở Dao gục đầu xuống, “Thực xin lỗi, lão sư.”

“ Trò không cần nói xin lỗi với thầy, thầy không có ý tứ trách trò, chỉ là yêu cầu trò hảo hảo nghĩ lại một chút, vì cái gì mà lần thi này thành tích lại kém đến vậy, cũng may tiếng anh trò làm không tồi, thầy đối với trò vẫn là rất tin tưởng.” Thầy chủ nhiệm đem phiếu điểm đưa lại cho cô xem, “ Đi thôi, đem tờ này dán ở bảng thông báo.”

“Vâng.”

Sở Dao nhận lấy phiếu điểm, trên đường đi chân cũng bắt đầu trở lên tê dại, trái tim cũng cảm thấy lạnh lẽo. Các lần thi trước cô đều đứng thứ 5 lần này tụt hẳn xuống thứ 31, tất cả các bài thi đều kém hơn so với dự tính, đặc biết thấp nhất là môn ngữ văn, cũng may tiếng anh vẫn được điểm tối đa kéo lên không ít điểm.

Chu Vọng vẫn như cũ đứng nhất toàn trường, không thể nghi ngờ gì.

Môn Lý cùng môn toán toàn được điểm tối đa, các môn khác cũng được điểm cao, thành ra điểm tổng kết kéo lên không ít điểm. Mỗi một môn học đều có thành tích xếp hạng riêng, môn cô tiếng anh được 149 điểm phía bên cạnh sẽ đi kèm theo số thứ tự đứng đầu. Sở Dao vẫn không cảm thấy được một tia may mắn, ngược lại đối với cô lại là một châm chọc lớn. Môn tiếng anh đứng thứ nhất, nhưng điểm trung bình tất cả các môn chỉ đứng thứ 31 sao?

Thi xong dựa theo thành tích phân thành hai lớp, lớp kém hơn có 60 học sinh, tên cô lại là người đứng đầu tiên của lớp. Thật là buồn cười.

Cô đem phiếu điểm dán lên bảng thông báo, ngoài này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy trái tim mình nhảy lên bay từ từ vỡ ra.

“Chu Vọng, chúc mừng cậu nha, cậu lại là người đứng thứ nhất.” Sở Dao kéo ghế ngồi xuống, thật cẩn thận nói.

Chu Vọng tựa hồ cũng là không thế cao hứng nổi, nghe ra ngữ khí cô không đúng liền hỏi, “ Cậu ….”

Sở Dao giật nhẹ khóe miệng, “Khó tránh khỏi sẽ có một vài lúc thất bại sao.”

“ Hôm đó tâm trạng cậu không tốt, lần thi này cũng có chút ảnh hưởng.” Chu Vọng an ủi một câu, quay đầu lên làm đề.

Chu Vọng đều đã tập thành thói quen đi, lần thi này thứ tự cũng không khác biệt lắm, nhưng lần này tâm trạng có chút khổ sở, đây là vì cô sao?

Sở Dao nghĩ thầm.

Tan học, tất cả học sinh chạy đến bảng thông báo xem điểm xếp hạng, bời vì lần thi này liên quan đến phân lại lớp học, cho nên mỗi người đều hưng phấn không ít.

“A, Sở Dao……”

“Sở Dao sao lại thế này?”

“Sở Dao ở đâu a, bên trên cũng không có thấy tên.”

“Này không có Sở Dao sao? ai đứng thứ nhất?”

“Điên rồi điên rồi, Sở Dao ở trang thứ hai!”

“Ngọa tào số 31?”

Sở Dao ngồi lại cuối cùng, tuy rằng bảng thông báo ở phía xa xa, nhưng thanh âm lớn đến nỗi đủ để cô nghe rõ được rành mạch.

“Sở Dao, tớ sẽ không từ bỏ cậu.” Chu Vọng bỗng nhiên đi tới nói một câu như vậy.

Sở Dao có chút không rõ, hai mắt nhìn về phía Chu Vọng, giống như một cơn lốc xoáy, nhưng người lâm vào đó lại là bản thân Chu vọng. Cô không biết vì cái gì mà chính mình đột nhiên đối với Chu Vọng có cảm giác này, có lẽ là do thành tích không tốt nên mới bị ảnh hưởng, Sở Dao tự mình tìm một lý do để giải thích.

“Chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp, thành tích của lần này không nói lên được điều gì hết.” Chu Vọng tiếp tục nói.

Sở Dao nhìn tay Chu Vọng nắm chặt, trong lời nói cũng nói đến hùng hồn, nhất định phải làm được.

“Chu Vọng, có phải cậu đối với chính bản thân của mình quá là nghiêm khắc? Thành tích lần này của tớ thật sự không liên quan đến cậu, cậu đã rất ưu tú rồi.”

“Đúng không?” Chu Vọng cười cười miễn cưỡng, “ không liên quan, thật không liên quan đến tớ?”

Lịch học bù rất đơn giản, mỗi ngày học ba tiết không phân biệt hai lớp, buổi chiều là hai tiết tự học.

Nhưng ngoài ý muốn tiết này Chu Vọng không có tới. Sở Dao có chút nghi hoặc, lấy điện thoại nhắn tin hỏi thăm.

【 Sở Dao: Chu Vọng, sao cậu không đến lớp? 】

Thẳng đến tan học vẫn không thấy tin nhắn đến.

Sở Dao cất gọn sách vở, nhìn vị trí Chu vọng ngồi, bài tập vẫn còn đang mở ra, nhưng không có người. Tâm tình cô trầm thấp, thành tích thi lần này ảnh hưởng không nhỏ đối với cô, một loại cảm giác khó chịu, vì thời gian buổi tối vắng nặng mà cảm giác này lại càng thêm phóng đại.

Khi ra khỏi cổng trường thì trời đã tốt, con số đứng thứ “ 31” lại bắt đầu trở lên điên cuồng tán loạn trong đầu, làm kích thích thần kinh của cô. Tâm trạng sắp sửa hỏng mất, cô không tìm ra bất luận nguyên nhân gì, chỉ có thể đem lý do đẩy lên người Sở Chu sơn.

Vì cái gì lại muốn trước khi cô thi lại cãi nhau?

Vương Ngọc Châu ở trong tiệm ngày càng bận rộn, căn bản không có thời gian rảnh lo cho cô, thời gian này cơ hồ đều ở lại trong tiệm, trong nhà chỉ còn có một mình Sở Dao.

Lần này khi cô về đến nhà ngoài ý muốn cửa đã mở rồi, ổ khóa bên ngoài đã bị cắt đứt, Sở Dao nghĩ trong nhà có trộm liền đi đến phía sau cửa cầm theo chiếc xẻng đi vào bên trong. Rèm cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Sở Chu Sơn lung la lung lay đi ra, nấc một cái hỏi, “ Tiểu Dao? về rồi sao?”

“Sao cha lại uống nhiều như vậy?” Sở Dao ném xẻng trong tay xuống, giận sôi máu hỏi.

Không kịp trả lời Sở Chu Sơn liền tiếp điện thoại, “ Ai a? Được được, tôi đến luôn đây, chờ tôi.”

Sở Chu Sơn đi đến trước mặt cô, vỗ vỗ bả vai cô nói, “ Cha đi ra ngoài một tẹo, con ở nhà ngoan nha.”

“Đi chỗ nào?” Sở Dao liền hỏi, cũng không phải là bộ dáng lo lắng Sở Chu Sơn đang say rượu mà cô thật sự tức giận.

“Đi đến trong nhà người khác ngồi một chút.” Sở Chu Sơn ha hả cười nói.

Sở Dao lấy di động gọi điện cho Vương Ngọc Châu, “ Mẹ, khi nào thì mẹ về nhà, con …. con có chút đói bụng…” Suy nghĩ nửa ngày Sở Dao mới tìm ra lý do như vậy, cũng thật lâu cô chưa được ăn đồ ăn mẹ làm.

—— “Mẹ hôm nay rất bận, con nếu muốn ăn khi nào mẹ có thời gian rảnh sẽ nấu rồi đem đến trường học cho con, hiện tại mẹ thật sự không có thời gian, hay mẹ chuyển tiền cho con, con rủ mấy người bạn đi đến tiệm ăn cơm trước.”

“Mẹ……” Thanh âm Sở Dao có chút run run.

—— “Dao Dao, con thông cảm cho mẹ một chút, mẹ thật sự rất bận, con đang trong thời gian ôn thi cần phải ăn uống đầy đủ một chút, cứ đi đến tiệm ăn đi, cũng đừng lo lắng đến tiền nong, thích ăn gì thì ăn.”

Nói xong liền treo, rất nhanh sau đó di động liền vang lên tiếng thông bảo tài khoản được cộng thêm hai trăm tệ.

Sở Dao thở dài, đóng cửa cho kỹ đi ra ngoài.

Cô ngồi trên ghế, trong tay cầm một chiếc bánh mì vừa mua ở cửa hàng tiện lợi và một hộp sữa chua. Không ngăn được nước mắt, cô vừa ăn vừa chấp nhận, cả người dường như chết lặng, không nghĩ chính mình ở nơi nào, đang làm cái gì, chỉ là vô thức mà rơi nước mắt.

Thi vào lớp 12 vì cái gì lại khó khăn gian nan đến vậy? Sở Dao có chút nghĩ không ra. Ngõ nhỏ đột nhiên có ánh đèn chiếu đến, xe máy từ bên trong đi ra ngừng lại trước chỗ Sở Dao.

“Tầm này em không ở nhà, ngồi bên đường làm gì?”

Sở Dao ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn đang nhai miếng bánh mì, hai má phồng phồng ngước lên nhìn Chu Ngự.

“Chậc.” Chu Ngự nhíu mày thở dài, “Như thế nào mỗi lần gặp em đều trông thảm hại như vậy.?

“Vậy anh không cần nhìn tôi, thì sẽ không thấy tôi thảm như vậy.” Sở Dao mạnh miệng trả lời, miếng bánh mì vẫn còn trong miệng, lời nói cơ hồ đều không rõ.

“Em còn dỗi, xem ra là vẫn chưa đến mức thảm hại.” Chu Ngự lắc lắc thân mình, nói: “ Lên xe.”

“Làm gì?” Sở Dao nhìn về phía máy xe, “ Anh đổi xe khi nào thế? Chiếc xe màu đen kia đâu?”

Cái hay không nói, nói cái dở.

Chu Ngự đầu lưỡi để để má, “Đi trời mưa to, hỏng rồi.”

“Nga…” Sở Dao dường như đã bị chọc cười, “Kia xe kia thật đắt tiền đi, tựa hồ anh còn thảm hại hơn, tôi chỉ là chẳng qua thi điểm không cao thôi.”

“Vậy a, xem ra hai người đều đang thảm đi chơi một lúc đi.” Chu Ngự cười, cũng không vạch trần lý do của cô.

Chu Ngự: “Nhanh lên xe, không lại đóng cửa bây giờ.”

Sở Dao đứng lên, phủi phủi vụn bánh mì rơi trên quần áo, ngoan ngoãn lên xe, “ Đi chỗ nào thế?”

“Tới rồi em sẽ biết.”

Tác giả có lời muốn nói: Chu Vọng hắc hóa 20%.

Tưởng cái tả thực văn, không nghĩ tới đột nhiên cảm giác phong cách có điểm áp lực…

Loại này phong cách văn ta hẳn là chỉ biết viết như vậy một quyển đi.

( ngọt văn tuyển tay đúng sự thật nói.)

Áo đúng rồi, lại nhắc nhở một chút, kết cục Chu Ngự x Sở Dao, đừng trạm sai rồi ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.