Chương trước
Chương sau
“Hồi trước mẹ anh có một chiếc xe thể thao, anh rất thích, mẹ liền chở anh đi mỗi ngày, sợi dây này chính là buộc ở trên kính chiếu hậu, lúc ý anh còn bé, cảm thấy như thế rất là ngầu.” Chu Ngự cười tự giễu, “ chỉ là khi mẹ đi rồi, đây lại thành ký ức vui vẻ duy nhất.”

“mẹ anh……” Sở Dao cầm giấy lau vệt máu trên đầu hắn.

“Mẹ anh bị tai nạn xe cộ, lúc ấy mang anh ra ngoài chơi, phanh xe bị hư, xe trực tiếp lao xuống núi, chiếc xe rơi xuống mẹ anh bị đè ở phía dưới, lúc ấy anh ngồi ghế phụ khi xe rơi xuống túi hơi bắn ra cứu được một mạng, khi nhìn xuống chỉ thấy bên dưới toàn là máu.” Ngữ khí hắn vững vàng như chuyện này không phải là chuyện của hắn.

“Tại sao lại như vậy……” Sở Dao lẳng lặng mà nghe “Vậy khi ấy anh có bị thương không?”

“Chỉ bị thương nhẹ, xem.” Chu Ngự vén tóc mái ra, trên trán có một vết sẹo, “Đây là lúc ấy lưu lại, anh chỉ bị một vết sẹo nhỏ, nhưng mẹ anh lại mất cả sinh mệnh.”

“Thực xin lỗi, có phải tôi làm anh nhớ lại chuyện không tốt?” Sở Dao lấy một tờ khăn ướt, giúp hắn lau đi vết máu trên cánh tay.

Chu Ngự tùy ý cô làm “Không quan hệ. Em có biết vì sao anh lại ghét Chu Vọng không?”

“Bởi vì dì Thang Tiệp sao?” Sở Dao cẩn thận nói, sợ nhắc tới chuyện không tốt, làm tổn thương đến hắn. Vết sẹo kia chỉ là tổn thương bên ngoài, thời gian lâu sẽ hết, còn vết thương trong lòng một khi đã động vào thì rất lâu cũng không thể lành được.

“Ngày hôm sau khi mẹ anh mất, bọn họ liền chuyển vào nhà, cha anh cũng không có bất kỳ bộ dáng khổ sở nào, ngược lại khi nhìn thấy bọn họ lại thật vui sướng, phảng phất như anh chỉ là người thừa trong nhà.” Chu Ngự tiếp tục nói, “Chuyện này không thể làm anh không liên tưởng đến chuyện vì cái gì phanh xe đột nhiên bị hỏng, cho nên cũng vì suy nghĩ này liền không thích bọn họ.”

“Kết quả, thật là như vậy sao?” Sở Dao theo hắn nói, hỏi.

“Đương nhiên không phải,” Chu Ngự cười đến chua xót, “Hết thảy đều là trùng hợp, là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ba anh ngay ngày hôm sau đã đón người khác về còn có cả con lớn làm anh không thể chấp nhận được. Khi ấy Chu Vọng chỉ nhỏ hơn anh có mấy tháng, em biết này là ý gì không?”



Ý gì, chính là vừa lấy mẹ Chu Ngự xong đã liền đi ngoại tình. Sở Dao chỉ có đau lòng, suy đoán ngày cô khó có thể nói ra được.

“Anh cho rằng chỉ cần mình không nghe lời, ba có thể vì vậy mà quan tâm anh hơn, nhưng chính năm ấy Chu Vọng thi được xếp thứ nhất, trong nháy mắt liền từ bỏ anh.” Ánh mắt Chu Ngự không có ánh sáng, giống như con vật nhỏ bị vứt bỏ, “ Từ lúc ấy anh cũng không còn tâm tư đi học, vì phát hiện mình có học tập hay không cũng không quan trọng.”

Sở Dao nghe xong, ôm lấy Chu Ngự, “Không sao hết, tất cả đều là quá khứ.”

Chu Ngự gục đầu xuống, “Sở Dao, anh như vậy, em sẽ còn thích sao?” Vừa dứt lời, không khí cũng trở lên yên tĩnh.

Cuối cùng, Sở Dao cũng không buông hắn ra, đôi tay chủ động ôm lấy eo hắn “Sẽ.”

Chu Ngự nháy mắt an tâm, chậm rãi vươn tay ôm lấy eo cô.

Tủ thuốc ở bên cạnh, Sở Dao cầm chìa khóa Chu Ngự đưa mở ra lấy một lọ thuốc đỏ, thuốc mỡ, tăm bông.

“Anh hiện giờ là người bệnh, phải trả tiền biết không.” Sở Dao đùa đùa.

“Được, thử trước một chút, xem có dùng được hay không lại nói.” Chu Ngự cùng cô trêu ghẹo.

“Anh là người bị thương, có nghe hay không.”

Sở Dao cầm tăm bông, tay trái vén tóc mái hắn, tay phải nhẹ nhàng bôi thuốc.

Chu Ngự cương thân mình, không dám động, hô hấp cô thật gần, phu trên mặt hắn, làm tâm trí hắn cũng trở lên mê man. Vết thương trên trán thật nhanh đã bôi xong, Chu Ngự nắm cổ tay cô nói: “ Tăm bông này chạm vào có chút đau.” Chu Ngự nhìn chăm chú, không chứa cảm xúc gì.

“Phải không?” Sở Dao một chút do dự cũng không có đem tăm bông ném vào thùng rác, “ Chính là chỉ có mỗi loại tăm bông này thôi.”

Suy nghĩ trong chốc lát, sắc mặt cô hơi chút đỏ hồng, nhưng bận tâm Chu Ngự thương, vẫn làm theo ý mình. Cô dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ, nói: “Anh nghiêng đầu.”

Thanh âm tinh tế động tác mềm nhẹ, ngón tay chậm rãi bôi lên vết thương trên miệng của hắn, trong lúc bất giác lỗ tai hắn đỏ lên.

“Em…..” Chu Ngự nhẹ nhàng mở miệng.



Cô vẫn đang bôi, theo động tác mở miệng của hắn mà ngón trỏ không cẩn thận tiến vào trong miệng. Cô vội vàng rút ra, bực mình nói: “ Đang bôi thuốc, anh nói cái gì chứ.” Ngữ khí hờn dỗi tiến vào trong lỗ tai, ngứa ngứa, Chu Ngự vừa định nói lại thấy vừa rồi cô có chút bực bội lienf thôi, “ Đã biết đã biết.”

“Dao Dao?”

Tiếng gọi làm hai người giật nảy mình, vội vàng tách ra một khoảng cách, Sở Dao nhìn về phía người gọi.

“Mẹ?” Sở Dao nói.

“Mẹ mãi không thấy con đến có chút lo lắng.” Vương Ngọc Châu nhìn thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Sở Dao mới nhớ, cô lo lắng cho Chu Ngự đã quên chuyện của mình.

“Dì, Sở Dao thấy cháu ở đây vào xem một chút, không biết vì sao hôm nay khách có chút đông, thuận tiện hỗ trợ luôn, vội quá nên quên mất, di đừng nóng giận.” Chu Ngự nhìn cô một cái, rồi giải thích với Vương Ngọc Châu.

“Như vậy à, nhưng Dao Dao à, về sau mà không đến kịp thì nhớ nói trước với mẹ một câu, trời tối thế này mẹ thật lo lắng cho con.” Đêm khuya một đứa con gái đi ngoài đường không có tin tức gửi về thật sự là không an toàn.

Sở Dao cũng biết mình sai, giọng nói có chút ngượng ngùng, “ Mẹ, thật xin lỗi, về sau con sẽ không như thế.” Cô đi qua hỏi: “ Trong tiệm đã hết bận chưa mẹ? Con tới giúp một chút.”

“Cũng không còn nhiều, chỉ có mấy đơn nhỏ mẹ làm một lúc liền xong.” Vương Ngọc Châu vỗ tay cô, tựa như an ủi, nói rằng bà cũng không có tức giận.

“A Ngự, cô nghe cậu con gọi như vậy, gì có thể gọi thế được không?” Vương Ngọc Châu đi đến trước mặt hắn, “ Như thế nào lại bị thương, chuyện này là sao?”

Chu Ngự gục đầu xuống, không biết giải thích thế nào?

“Mẹ, chính là do hắn lái xe quá nhanh, trời lại tối nhìn không rõ đường đi liền đem mình té ngã, xứng đáng!” Sở Dao thay hắn giải thích, còn đối với lời nói chính mình có chút đắc ý.

“Nha, đi đường phải cẩn thận, bên này đường cũng đang thi công, đừng…..”Vương Ngọc Châu dường như nhớ tới chuyện gì, “ Cẩn thận một chút, nhớ chưa”

“Vâng.” Chu Ngự gật gật đầu.



Vương Ngọc Châu cũng thực quan tâm đối với hắn, so với mẹ hắn hoàn toàn khác nhau, mẹ hắn ham chơi hắn cũng mải chơi, thường thường toàn lái xe khắp nơi, may lúc bé hắn da dày thịt béo, cũng không bị ôm đau gì cả. Tính cách mẹ hắn có chút phóng thoáng thờ ơ, về điểm chăm sóc cho hắn cũng chỉ là qua loa đại khái. Nhưng Vương Ngọc Châu là người phụ nữ ôn nhu, lần đầu tiên Chu Ngự được đối xử cẩn thận quan tâm, giống như cha mẹ đối với con của mình, trong giọng nói vừa quan tâm lại mang theo một vài ngữ khí trách cứ. Làm trong lòng hắn hụt hẫng, đều không muốn nói dối.

“Đã bôi thuốc chưa? Để dì nhìn xem.” Vương Ngọc Châu đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn vết thương, “ sao lại thương nặng như vậy, con trai cũng đừng quá ham chơi.”

“Dì, cháu sai rồi.” Chu Ngự ngẩng đầu vội vàng cười cười xin lỗi.

“Cậu cháu không ở đây, nếu không cũng phải mắng cháu một trận.” Vương Ngọc Châu thấy thuốc ở trên bàn biết hắn đã bôi, liền an tâm, “ Nếu đau quá thì đi bệnh viện, đừng quá chịu đựng.”

“Cảm ơn dì.” Chu Ngự chỉ có thể dùng vài câu đơn giản để biểu đạt cảm xúc trong lòng.

Sở Dao theo Vương Ngọc Châu đi về, trên đường hai người nói chuyện với nhau.

“Mẹ, cũng sắp thi đại học, các cha mẹ khác đều đến trường, mẹ có rảnh không?” Cô cũng không ôm hy vọng gì, trước kia cũng thế, căn bản là mẹ cô không có thời gian rảnh.

“Ngày quan trọng như vậy mẹ nhất định sẽ đến.” Vương Ngọc Châu cho cô đáp án ngoài dự liệu.

“Thật sự?!” Sở Dao vui vẻ mà nhảy nhảy.

“Đó là đương nhiên, chỉ cần con muốn mẹ liền làm!” Ngữ khí bà dâng trào, “ con chính là con gái của Vương Ngọc Châu a! từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có người khen ngợi!”

“Vâng, vâng!” Sở Dao hiên ngang đầu, trong lòng thực sự vui mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.