Sáng ngày hôm sau.
Nam Cung Hân Vũ cùng Lãnh Hàn Phong, Cô Ngạo Hiền cùng Hiên Viên Tư Triệtsớm đã có có mặt tại Khôn Ninh cung. Sau khi chẩn mạch lần nữa để xácđịnh mẫu cổ vẫn còn sống, nàng quay lại gật đầu với Hiên Viên Tư Triệt,ngụ ý có thể bắt đầu.
Giờ ngọ tới, Hiên Viên Tư Triệtphất tay ám hiệu với lão công công thân cận mình, người kia vừa thấyliền lui ra ngoài sảnh, lấy trong ống tay áo ra một ống pháo chỉ thiênbắn lên trời.
”Chíu....bụp..!!” Ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất trên bầu trời. Cái gì rồi cũng phải được làm rõ mà thôi.
Nam Cung Hân Vũ lấy ra một cây sáo ngọc dài, nhìn qua liền nhận ra đây làmột trong Thập đại Thần khí - Tiêu Ngọc Kiếm. Đặt lên môi, tiếng sáo nhẹ nhàng du dương vang lên trong Khôn Ninh Cung, sau đó truyền xa vangkhắp hoàng cung. Vừa da diết, trầm bổng, hơn nữa cảm xúc trong đoạn sáođều mang nặng tình mẫu tử khiến lòng người nôn nao xúc động, giống nhưtiếng mẹ gọi con, con gọi mẹ, thật sự vô cùng hay, vô cùng hay.
Trong lúc tất cả mọi người đang mê mẩn chìm trong tiếng sáo tuyệt đỉnh đó,cánh cửa Khôn Ninh cung từ từ mở ra, Nam Cung Hân Vũ thấy vậy, nâng caoâm điệu của khúc tiêu, tiếng sáo lập tức lên cao như đang thôi thúc,thúc giục. Cánh cửa mở ra, bước vào chính là bộ dạng chật vật, ánh mắtđờ đẫn vô hồn của một nữ nhân. Nam Cung Hân Vũ là người ngoài hành tinhcó thể không biết, nhưng những người tỉnh táo không thể không nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-nang-phai-ruoc-chung-ta-vao-cua/2391704/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.