Có lẽ yên bình nhấtvẫn là mỗ nữ vô tư tới vô tâm. Mặc mưa bom bão đạn huyết vũ tinh phongngoài kia, nàng vẫn hồn nhiên dạo chơi khắp kinh thành. Ừ, nói chứ, NamCung Hân Vũ rõ ràng đã quên đi bệnh tình của mình, khéo vào quan lúc nào cũng không hay! Cái gì mà thuốc dẫn, cái gì mà thuần dương, tất cả đềulà mây bay.
Hiên Viên Tư Triệt vì lấy lòng ai kia màkhông tiếc vung tay chi tiền, aiz, quả thực bộ dáng đế vương bay đi mấttiêu mất hút, dáng vẻ lạnh lùng biến mất không dấu vết. Bất quá, Triệtđại gia có vẻ chẳng thèm quan tâm, thứ hắn quan tâm là làm sao lừa đượcmĩ nhân về nhà.
Cô Ngạo Hiền nhìn dáng vet chân chó củaHiên Viên Tư Triệt mà lóe lên ý lạnh. Tên kia... sẽ không phải muốn cướp nương tử với hắn chứ? Hừ, còn lâu! Để xem ta đá bay ngươi xa mười vạntám nghìn dặm thỉnh kinh luôn! Nương tử là của hắn, không ai được cướp,hắn nhất định sẽ khiến kẻ có ý đồ bất chính với nương tử sống không bằng chết.
Cô Ngạo Hiền ngay sau đó vứt ngay bộ mặt lạnhlùng, thay vào khuôn mặt ngây thơ tiến lại phía Nam Cung Hân Vũ và HiênViên Tư Triệt. Không thể không nói, hai người bọn họ quả thực xứng đôikim đồng ngọc nữ. Hừ, hắn với nương tử cũng rất xứng đôi đấy! Cô NgạoHiền giật giật ống tay áo của mỗ nữ, cất giọng ủy khuất, “Nương tử, nàng bỏ rơi ta!”
Lời nói đầy sát thương của ai kia vang lênlàm Nam Cung Hân Vũ rùng mình một lúc, sau đó mới chầm chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-nang-phai-ruoc-chung-ta-vao-cua/2391701/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.