Mẹ Tần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười khẽ, "Hôm nào mang về xem."
Ôn Noãn vốn dĩ trên khuôn mặt nhỏ còn đang tràn đầy ý cười nháy mắt xụ xuống, ủy ủy khuất khuất nói, "Con chưa theo đuổi được."
"Ngốc, thật đấy." Mẹ Tần có chút ghét bỏ, đuôi mắt liếc cô một cái, đứng dậy vỗ vỗ tay nói, "Lại đây tự ngồi nghĩ lại cách theo đuổi, mẹ đi lên ngủ một lát."
"Vâng." Ôn Noãn nghe lời gật gật đầu, sau đó mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn mẹ Tần, mới phát hiện bà sớm đã lên lầu, cô không vui chu chu miệng, nói thầm."Rõ ràng chính là muốn mình giúp trông cửa hàng, còn nói nhiều lí do như vậy, hừ."
Ôn Noãn ngồi sát ở bên tay ghế sofa mềm mại, thân hình nho nhỏ hoàn toàn rút vào bên trong. Quầy hàng cao cao hoàn toàn đem cô che đi mất, từ bên ngoài nhìn vào bên trong tựa hồ như không có một bóng người.
Ôn Noãn ngồi có chút nhàm chán, nghịch di động một lát, muốn cùng Thẩm Ngộ nói chuyện nhưng lại không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi. Chỉ có thể đem nỗi nhàm chán đem chia sẻ với mấy phần điện thoại, mở tới mở lui, lặp lại vài lần, liền cảm thấy chính mình có chút ngốc, tức thời "Cộp cộp cộp" chạy lên lầu, đem theo notebook xuống dưới, bắt đầu làm việc.
Cô từ hồi học đại học đã bắt đầu làm một phiên dịch viên rảnh rỗi, thời gian lâu rồi, cũng quen thân được với một ít người. Trong đó hợp tác nhiều nhất chính là một nhà xuất bản, bọn họ thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-la-muon-hon-anh/217308/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.