Chương trước
Chương sau
Edit: Pas
Vui lòng không chuyển ver hay re-up truyện đi nơi khác.
***
Ngày hôm sau, Ôn Noãn dựa vào trên giường, đôi tay chống cằm, di động đặt ở trước mắt, đôi mắt đều không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm điện thoại di động. Một đôi chân nhỏ trắng nõn ở trong không khí lắc tới lắc lui, mang theo chút sốt ruột cùng chờ mong.
Cô vươn một ngón tay chạm vào màn hình, có chút nhụt chí lẩm bẩm nói, "Lâu như thế, còn không phát bao lì xì cho mình." Đôi mắt Ôn Noãn rũ xuống, trong mắt chứa đầy thất vọng.
Ngay sau đó, cô lại cầm di động lên, trở mình nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà màu trắng trên cao, thầm thì,"Mình hẳn nên nhắn cho anh ấy cái gì đó."
Ngón tay trắng nõn bấm lung tung ở di động, tiết tấu nhanh chóng, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, nghĩ các loại truyện cười, sau đó dần dần.... Dần dần Ôn Noãn không cẩn thận ngủ quên mất.
"Ong" một tiếng, di động rung lên, mắt Ôn Noãn nháy mắt mở to, bật di động, liền hiện ra giao diện WeChat. Động tác của cô trôi chảy lưu loát, không nhìn ra giống một người ban nãy vừa chìm trong mộng đẹp.
Cô nhìn một chấm đỏ nhắc nhở thông báo dưới hình đại diện của Thẩm Ngộ, nhịn không được cong khóe môi, nhấn vào. Một bao lì xì 200 nguyên* được treo cao trên giao diện chat của hai người, làm lời dạo đầu của cuộc trò chuyện.
Cô bĩu môi, suy nghĩ một lúc sau, mới nói,"Vừa nãy em ngủ quên mất, trong mơ tựa hồ nghe được âm thanh anh gửi tin nhắn đến, nháy mắt liền tỉnh. Sau đó, mở WeChat ra, phát hiện đúng là có tin nhắn em gửi tới, anh nói xem, chúng ta như vậy có phải là tâm đầu ý hợp không."
Ôn Noãn kiểm tra lại lần nữa hai câu ngắn ngủn, xác định không có vấn đề gì, mới nhấn nút gửi đi. Chỉ là cô đợi...
Năm phút..... Mười phút..... Nửa giờ.....
Một giờ, một buổi sáng đều đi qua, cô thế nhưng đều không nhận được bất kì phản hồi nào từ Thẩm Ngộ.
Khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn bằng cỡ một lòng bàn tay của Ôn Noãn lại bắt đầu nhăn lại, có chút buồn bã chun chun cái mũi. Cảm giác này ướng chừng như một loại thất bại, mỗi ngày đều hi vọng có thể nhìn thấy tâm tình của anh ấy, mỗi ngày đều hi vọng mỗi giờ mỗi khắc biết những việc anh sẽ làm, mỗi ngày đều hi vọng có thể cùng anh chia sẻ mọi chuyện thú vị trong cuộc sống, rốt cuộc vẫn chỉ là mộng tưởng,...Thích đơn phương một người đại khái là như vậy, hi vọng rồi thất vọng, chua cay ngọt bùi đều nếm đủ.
Nửa ngày, Ôn Noãn xoa xoa gương mặt, có thể tủi thân, nhưng không thể từ bỏ. Từ nơi nào té ngã liền phải từ nơi đó bò lên. Cô sờ qua di động, tiếp tục soạn tin, "Anh đang làm gì đó?"
"Rất bận sao?"
"Em gửi tin nhắn cho anh, anh nhận được chưa?"
"Anh luôn không trả lời em, vì sao vậy nè?"
"Chỉ cần dành cho em một phút đồng hồ để trả lời thôi, anh còn làm lơ, em buồn lắm á. Khóc luôn, hu, hu, hu...TvT"
"Thật không để ý, đại trứng thúi mà."
"Nhắn lại một dấu chấm thôi. Được không anh?"
***
Nhìn giao diện trò chuyện vẫn im ắng như cũ, Ôn Noãn sau khi đã đánh răng, lại tiếp tục nhắn tin cho Thẩm Ngộ,"Anh đối xử lạnh lùng với em như thế, ngược lại càng khiến em muốn cho anh uống xuân dược ghê, làm cho anh muốn ngừng "làm em" mà không được."
Mới từ phòng giải phẫu bước ra, trở về văn phòng của mình, nhìn điện thoại trên bàn run liên tục, Thẩm Ngộ xoa xoa cổ có chút đau nhức, chờ cảm giác mệt nhọc đi qua, mới chậm rãi cầm lấy di động click mở tin nhắn.
Màn hình trò chuyện WeChat hiện lên vừa vặn trùng khớp với thời gian Ôn Noãn mới gửi tin gần nhất. Nhìn trên màn hình hiện lên một hàng dài, Thẩm Ngộ có chút không xác định kéo lên phía trên, nhìn đến tin nhắn buổi sáng phát bao lì xì của mình còn treo trên đầu, giờ đây lại thản nhiên trôi mất, mới dần dần thừa nhận một chuyện, cô nhóc thoạt là còn chưa tốt nghiệp đại học, nói chuyện lại bạo dạn như vậy thật làm người giật mình.
Ann kéo xuống phía dưới, đem toàn bộ tin nhắn xem xong, mới chậm rãi nhếch khóe môi, gửi đi một dấu chấm câu.
Hoàn toàn mất tâm tình chờ đợi. Ôn Noãn chán đến chết mà ngồi đếm tóc, nghe được di động vang lên, lập tức nâng cao tinh thần, lấy điện thoại đặt ở dưới chăn mở ra.
"Ha ha....." Tuy rằng chỉ có một dấu chấm câu, nhưng Ôn Noãn vẫn là cảm thấy rất vui vẻ, ở trên giường lăn lộn mấy vòng, sau mới giả bộ làm ra một bộ dáng oán giận nói,"Anh lại thật sự chỉ trả lời một dấu chấm câu!"
"Không phải em kêu tôi làm như vậy sao?" Giờ phút này, Thẩm Ngộ trả lời rất nhanh chóng.
"Em kêu anh thích em, anh cũng sẽ đồng ý sao?" Nữ sinh nào đó bình thường đứng trước mặt anh cũng sẽ có chút thẹn thùng, nhưng hiện tại không biết có phải vì cách nhiều km hay không, lá gan kia to đến mức nào rồi.
Thẩm Ngộ nhìn màn hình, có chút bất đắc dĩ, quay trở lại bộ dáng nghiêm túc trả lời, "Tôi sẽ không thích em, em không cần ở trên người tôi lãng phí thời gian."
Ôn Noãn "Hừ" một tiếng, "Anh chưa thử qua làm thế nào liền biết không thích em, hiểu biết thực tế mới cho ra kết luận chính xác, không có trải qua kinh nghiệm thực tế anh không thể vội vàng kết luận thế được."
Ôn Noãn đầy chí khí, nghiêm túc gửi đi câu nói kia, sau đó..... Anh liền thật sự không có nhắn lại nữa.
Nửa giờ sau, Ôn Noãn nhìn màn hình di động khóc không ra nước mắt, cô rốt cuộc đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì, hiện tại thu hồi còn kịp không.
Ôn Noãn đấm đấm chính mình, một bộ dáng khóc không ra hơi, bực mình xoa ngực. Yên lặng mở bản ghi nhớ, viết, "1. Về sau khi cùng Thẩm ca ca khi nói chuyện, liền không thể tranh luận với anh ấy về kinh nghiệm yêu đương." Chỉnh sửa xong, cô lại lần nữa nhắn tin cho Thẩm Ngộ, "Thẩm ca ca, anh là đang tắm rửa sao? Cho nên mới không có thời gian trả lời tin nhắn của em ạ?"
Thẩm Ngộ đang cùng đồng nghiệp cơm, nhìn đến tin nhắn của Ôn Noãn liền nghẹn lại, theo bản năng ho khan vài tiếng. Ngồi đối diện anh, là Đường Thanh Bạc, cậu ta một bên gắp đồ ăn vào miệng, một bên nói, "Lại là tiểu cô nương nào theo đuổi cậu, làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay sao mà khiến cậu kinh ngạc như vậy?"
"Không cẩn thận nghẹn mà thôi." Thẩm Ngộ nhàn nhạt trả lời, sau đó gửi Ôn Noãn một tin nhắn, "Cùng đồng nghiệp ăn cơm."
"Nam hay nữ? Nếu là nữ anh thử nói xem có xinh đẹp hơn em không?"
Thẩm Ngộ ngẩng đầu mắt nhìn người đối diện đang ăn cơm hoàn toàn không có chút hình tượng, trợn mắt nói dối,"Nữ, so với em xinh đẹp hơn."
"Em không tin." Ôn Noãn nổi giận đùng đùng gửi tin nhắn qua. Nhưng nháy mắt lại bắt đầu hối hận, cô nhìn chằm chằm màn hình hơi có chút buồn bực nghĩ, "Từ ngữ có chút kịch liệt quả không nhỉ, anh lại không nói chuyện với mình." Nghĩ như vậy cô lại nhanh chóng biên tập một đoạn tin mới, nói,"À! Anh còn chưa có nói cho em công việc của anh là gì..?"
Thẩm Ngộ đưa điện thoại di động thả lại trong túi áo, bằng không cô lại nghĩ rằng mình cho cô cơ hội tiến tới. Rốt cuộc, nếu muốn dập tắt suy nghĩ không thực tế kia trong lòng cô, liền không thể cùng cô có quá nhiều tiếp xúc.
Ôn Noãn nhìn hình ảnh trên trang diện WeChat lại rơi vào trầm mịch, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, rất là khó chịu. Cô vì theo đuổi hắn, đã làm rất nhiều chuyện không cần thể diện, nhưng hiện tại xem hắn hoàn toàn không có một chút tâm ý với mìn, cảm thấy ủ rũ vô cùng.
***
*Nguyên là một đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, mình không rành vấn đề này lắm nên đành search google cho mọi người.
Yuan (Hán-Việt là nguyên hoặc viên) trong tiếng Trung Quốc được dùng để chỉ đơn vị tiền tệ cơ bản. Ví dụ, Đô la Mỹ được gọi là Meiyuan (Mỹ nguyên). Tuy nhiên, xét trong bối cảnh quốc tế, yuan chỉ dùng để chỉ đơn vị tiền tệ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Nhân dân tệ) và của Đài Loan (Tân Đài tệ). Cre: Wiki
Đôi lời editor: chị nhà mình thật là bạo dạn ha ~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.