Sương mù mùa đông, mưa phùn từng đợt từng đợt như tơ, lạnh lẽo và dai dẳng. Hít mội hơi sâu vào mũi, hơi lạnh này cũng đủ lạnh tận đáy lòng. Sau khi nói ra lời này, Trang Khanh hơi hối hận, đối với loại yêu quái nào cũng thế, nói thẳng rằng chủng tộc của người đó không thể sinh sản bình thường, đều là một phương thức chọc giận đối phương. Phù Ly há miệng nhìn Trang Khanh, dường như không ngờ rằng Trang Khanh lại sẽ suy nghĩ về chuyện này. Cậu sững sờ chớp mắt, vuốt vuốt ngực, cố gắng ấn con thỏ đang không ngừng nhảy tới nhảy lui kia xuống: “Nhưng mà, tôi không dự tính sinh Hống con cùng với nữ yêu.” Nhớ tới những trưởng bối trên núi Vụ Ảnh kia, tốn biết bao nhiêu tinh thần và sức lực, Phù Ly cảm thấy nuôi trẻ con là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhất là đứa trẻ giống như cậu vậy. “Nếu như đã không dự tính sinh Hống con cùng nữ yêu, cậu có thể suy nghĩ ở bên cạnh nam yêu không. Tốt nhất là nam yêu biết nấu ăn, có thể đánh nhau, có nhà, có xe, có địa vị ở nhân gian, không thích dây dưa mờ ám với những yêu quái hoặc con người khác, sẽ không mưu tính làm hại cậu.” Vẻ mặt Trang Khanh nghiêm túc, “Còn đẹp trai.” Phù Ly mở to mắt không nói lời nào, chẳng qua con thỏ trong lồng ngực, vẫn không bị cậu ấn xuống, ngược lại còn nhảy càng mạnh hơn. “Ví dụ như…” Đôi mắt sáng như sao sớm của Trang Khanh nhìn chăm chú Phù Ly, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hơn bình thường, “Tôi.” “Hả?!” Phù Ly cảm thấy bản thân mình có thể chính là con ruột của Thiên Đạo, mới có chút ý tứ không thể nói cho ai biết với Trang Khanh, Trang Khanh lập tức chủ động tỏ tình, không làm khó cậu chút nào. Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Phù Ly, Trang Khanh mím môi: “Tôi đã nghĩ cẩn thận rồi, trừ tôi ra những yêu quái vừa độ tuổi ở yêu giới không ai xứng với cậu cả.” Phù Ly im lặng suy nghĩ, trước giờ cậu chưa từng biết, Trang Khanh còn có tật xấu tự luyến. “Nếu như bây giờ cậu không đồng ý ở bên tôi cũng không sao, qua một thời gian nữa tôi sẽ nhắc lại việc này với cậu.” Trang Khanh không hề quen nói mấy lời da mặt dày thế này, hai má và đầu tai đỏ ửng, nhưng dù như vậy, anh vẫn nói. Dường như nói như vậy, anh mới có lí do tiếp tục ở bên Phù Ly, xuất hiện ở nửa cuộc đời sau của cậu, “Cho tới khi cậu đồng ý mới thôi.” Trong trí nhớ của Phù Ly, Trang Khanh là một con rồng trẻ vừa ít lời lại vừa cao ngạo, không giống như những đồng nghiệp có những sở thích nhỏ kia. Anh là tấm gương của ban quản lý, bình tĩnh, lí trí, dũng cảm, gần như không có bất cứ nhược điểm tình cảm nào. “Được thôi.” Phù Ly cười híp mắt, gật gật đầu. Trang Khanh sửng sốt, nhất thời không rõ rốt cuộc Phù Ly nói sau này anh có thể tiếp tục hỏi cậu, hay là….hay là đồng ý ở bên anh. Trang Khanh ngốc ngốc đứng đó, Phù Ly giơ tay chọc chọc trán anh: “Không phải đã nói hôm nay sẽ làm màn thầu mười hai con giáp sao?” “Ừ….” Trang Khanh chậm rì rì hồi thần lại, phát hiện mình đã bị Phù Ly kéo tới cửa phòng ăn, áo sơ mi đẹp đẽ của anh, đã bị nắm đầy vết nhăn, không hề có phong thái của sản phẩm cao cấp. “Phù Ly, có phải cậu….” Trang Khanh cũng muốn hỏi Phù Ly, có phải cậu đồng ý hai người ở bên nhau không, nhưng nhìn thấy Phong Thụy Trọng và Khang Cốc đang ngồi ở bậc thềm phòng ăn, anh nuốt lời muốn nói xuống. Nếu như hai vị trưởng bối biết anh có tâm tư ấy với Phù Ly, sợ rằng sẽ đuổi anh ra khỏi phi cung ngay lập tức, sẽ không cho anh lại gần phi cung thêm một bước nào nữa. Anh chịu đựng cảm xúc gợn sóng trong lòng, nấu bữa sáng xong. Bốn yêu quái ngồi cùng nhau, trừ Trang Khanh vẫn không nói nhiều, Phù Ly, Phong Thụy Trọng và Khang Cốc tràn đầy hào hứng thảo luận buổi trưa ăn gì, buổi tối ăn gì. “Tiểu Ly muốn ăn gì, ta làm cho con.” Khang Cốc luôn có tự tin mê muội vào khả năng nấu nướng của mình. “Đại vương, chuyện nhỏ này sao có thể để người làm, Trang Khanh nấu cơm cũng không tồi, lại là tiểu bối, để anh ấy làm thì không thể nào hợp hơn được nữa.” Nghe thấy Khang Cốc nói muốn nấu cơm, Phù Ly bị dọa vội vàng kéo tay Trang Khanh, nháy mắt ra hiệu với anh, “Phải không, Trang Tiểu Long?” Thấy dáng vẻ này của Phù Ly, anh lại nhớ cậu từng nói, cậu sợ nhất là ăn đồ ăn mà Cương Liệp đại vương làm. Đè nén cảm xúc trong lòng, Trang Khanh gật đầu: “Phù Ly nói đúng, những chuyện này vãn bối làm là được rồi. Khang tiền bối và Phù Ly lâu năm không gặp, nên ngồi với nhau nói chuyện nhiều hơn. Phù Ly thường nhắc tới các tiền bối với vãn bối, những năm nay vẫn luôn nhớ mong mọi người. Bây giờ cuối cùng cũng gặp lại, sao có thể lãng phí thời gian vào việc nhỏ nhặt này.” Trang Khanh hiếm khi nói nhiều lời như vậy, mở miệng nói chuyện là vì giúp Phù Ly, làm cho Phong Thụy Trọng và Khang Cốc có chút ngại ngùng, đứa trẻ nhà mình bắt nạt người ta như vậy còn ra gì nữa? “Tiểu Trang này, đứa trẻ Phù Ly này đã bị chúng ta chiều hư từ nhỏ, ngươi đừng chuyện nào cũng thuận theo nó.” Phong Thụy Trọng thấy dáng vẻ cười không thấy mắt đâu của Phù Ly, “Càng nuông chiều càng lắm tật xấu.”‘ “Không đâu, Phù Ly rất tốt.” Trang Khanh nói, “Trong bộ phận, cậu ấy giúp mọi người rất nhiều, tính cách lại tốt, những tu chân giả ở bộ phận đều rất thích cậu ấy.” Phong Thụy Trọng gật đầu, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Phù Ly có ưu điểm có tật xấu nào, trong lòng những trưởng bối như bọn họ đều rõ ràng cả. Từ lúc ăn cơm, hắn đã phát hiện ra Trang Khanh thường lén lút nhìn Phù Ly, nhưng Phù Ly vẫn không để ý tới mà chỉ biết ăn ăn ăn, cười giống như một đứa ngốc. Nếu như đây không phải là đứa trẻ nhà bọn họ, hắn đã xách ra ngoài đánh rồi. Nhưng mà con nhà ai nhà đó thương, hắn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Ăn cơm xong, Khang Cốc nhất định muốn ở lại bếp giúp đỡ, Phù Ly chỉ đành ở lại cùng, ngồi một bên cùng Phong Thụy Trọng nhào nặn bột mì chơi. “Trong mười hai con giáp không có Phượng Hoàng.” Phù Ly liếc mắt nhìn động tác Phong Thụy Trọng lén lút nặn Phượng Hoàng, “Chỉ có gà.” “Gà có đẹp bằng Phượng Hoàng không?” Mắt phượng của Phong Thụy Trọng nhếch lên, cầm bột mì viên thành sợi gắn vào đuôi Phượng Hoàng, ra sức làm cho “Phượng Hoàng” trong tay mình trông sống động hơn một chút, cho dù trong mắt Phù Ly, đó chính là một con ngan béo đuôi cắm hành tây. Phù Ly không cam chịu yếu thế, bắt đầu làm con rồng mà trước đây mình rất ghét, nhưng để biểu lộ lập trường cậu chỉ thích Kim Long, những con rồng khác vẫn là cặn bã, cậu cố ý chọn bột ngô làm thân rồng. Trang Khanh lột xác thành công, Phù Ly đã từng thấy chân thân mang nửa dòng máu rồng được tấn phong làm Long hoàng. Để thể hiện Kim Long uy vũ hùng tráng, cậu trực tiếp lấy đi nửa số bột ngô. Sừng rồng nhất định phải đẹp, râu rồng nhất định phải phóng khoáng, mũi trâu không cần phải tả thực quá, trọng điểm là thân hình uống lượn thần bí của rồng, còn có cả vảy vàng xinh đẹp. “Ồ. Tiểu Ly làm con lươn này đẹp quá.” Khang Cốc mang lồng hấp tới nhìn một cái, khen một câu che mờ lương tâm, “Sống động như thật, sinh động thú vị.” Phù Ly quăng con dao nhỏ khắc vảy rồng xuống: “Nhưng mà con đang nặn rồng.” “Vậy… vậy cũng vô cùng truyền thần.” Trừ truyền thần ra, hắn đã không có từ ngữ nào để khen nữa rồi. Long Phượng mà Phù Ly và Phong Thụy Trọng làm chiếm một nửa lồng hấp, những con giáp khác đáng thương rúc vào trong một góc khác, không hề có cảm giác tồn tại. Khang Cốc bê nồi hấp lên bếp, nói với Trang Khanh: “Có còn chuẩn bị gì nữa không?” “Không còn thứ gì cẩn chuẩn bị nữa rồi ạ.” Trang Khanh mở nắp nồi hấp lên nhìn thoáng qua, thuận tay nhặt con thỏ ở một góc lên, đặt lên trên đầu rồng, mặt lạnh tanh đóng nắp lồng hấp lại. Khang Cốc:….. Những yêu quái trẻ tuổi bây giờ, đúng thật là càng ngày càng làm người ta khó hiểu. Tiếp theo chính là phần rửa rau thái thịt, bốn con yêu quái rõ ràng là tu vi vô cùng cao thâm, nhưng lại làm từng công việc như con người bình thường, còn làm rất hứng thú. “Đã bảo con theo Trục Nguyệt học kiếm thuật cho cẩn thận, con lại muốn ta chơi với con, con nhìn con thái chỉ khoai tây xem, đây đâu phải là chỉ, rõ ràng là cả khúc.” “Cùng lắm là lát nữa Trang Tiểu Long làm khoai tây chiên cho con, anh ấy làm khoai tây chiên ăn rất ngon. Còn nữa, ban đầu khi con đi chơi cùng người, người cũng không khuyên con phải quay lại chăm chỉ luyện kiếm.” “Con còn cứng miệng với ta, có tin ta đánh con không?” “Bạo lực trẻ em trong gia đình là không đúng.” “Trẻ em sống hơn bốn nghìn tuổi?” Nghe hai người ngồi trong góc đấu võ mồm, Trang Khanh liên tục quay đầu lại, cũng không quan tâm tới nồi canh đang đun. Giờ phút này trong đầu anh toàn là làm sao để Phù Ly đồng ý ở bên anh. Còn có câu “Được” kia của Phù Ly rốt cuộc là có ý gì. “Ngươi đừng quan tâm tới hai người họ, mấy ngày trước bọn họ vừa mới gặp mặt, còn hơi ngại nên chưa cãi nhau được.” Khang Cốc vỗ vỗ vai Trang Khanh, “Trước đây khi còn ở trên núi Vụ Ảnh, Lão Phong thích nhất là đứng trên nhánh cây ngô đồng ở bên ngoài cửa động của Phù Ly, Phù Ly cho rằng hắn là chim sẻ nhỏ chưa hóa hình, coi hắn như là bạn cùng trang lứa. Bọn họ chơi chung với nhau, không phải chơi đùa thì là đấu võ mồm, Tiểu Ly có phân nửa là do bị Lão Phong làm hư.” Hơn năm nghìn năm trước, Lão Phong và mấy đại hung thú đánh nhau, tổn hao nhiều tu vi, liền luôn ở trong dáng vẻ khi còn bé để chữa trị nguyên khí, sau đó mới vất vả khôi phục lại tu vi, lại phong ấn mấy hung thú hắt xì một cái là có thể dời núi lấp biển, tự nhiên lại biến về dáng vẻ khi còn nhỏ. Phù Ly vẫn chưa từng thấy qua diện mạo khi hắn biến hình, cho nên mấy ngày trước tình cờ gặp, Lão Phong phát hiện ra tiểu yêu tới cửa lại là Phù Ly, da mặt dày giả làm tiền bối, lừa Phù Ly gọi một tiếng chú, cũng coi như là được đền đáp mong muốn. Nghe Khang Cốc kể những chuyện đã qua trên núi Vụ Ảnh, khóe miệng Trang Khanh giương cao lên: “Tình cảm của Phong tiền bối và Phù Ly rất tốt.” “Đúng vậy.” Khang Cốc lại thở dài, thấy Phong Thụy Trọng và Phù Ly vẫn còn đang đấu võ mồm, nhỏ giọng nói với Trang Khanh, “Ngày mà ta tìm được hắn, hắn nói với ta, nếu như không phải vẫn còn nhớ Phù Ly chưa gọi hắn là chú, khiến cho hắn cố gắng chịu đựng, có lẽ hắn không thể kiên trì được tới ngày chân hỏa lụi tàn.” Trang Khanh quay đầu, nhìn hai yêu quái biến đồ ăn thành một đống hỏng bét, cười yếu ớt: “Như vậy cũng rất tốt.” “Đúng vậy, như vậy cũng rất tốt.” Khang Cốc gật đầu. Bánh đã hấp xong, Khang Cốc mở nắp nồi hấp, Phù Ly và Phong Thụy Trọng đều ló đầu qua. Đôi Long Phượng vốn đã xấu, sau khi hấp, cả thân thể đều phồng lên, kết quả lại càng xấu. Ngược lại con thỏ mà Trang Khanh nặn lại sống động như thật, ngồi xổm trên đầu rồng, rõ ràng là hiện trường thỏ giả uy rồng. “Chín rồi.” Khang Cốc chọc chọc màn thầu nhỏ trong lồng hấp, bê lồng hấp qua một bên. Hai con yêu quái này ở trong nhà bếp, căn bản không thể giúp được việc gì, từ đầu tới cuối chỉ quấy rối. Phù Ly vươn tay cầm lấy rồng và thỏ đi, nói với Phong Thụy Trọng: “Đây là con và Trang Tiểu Long.” Nói xong lại lấy một con heo nhỏ mập mạp mang đi, “Cái này cho đại vương.” Phong Thụy Trọng không để ý tới cậu, cầm lấy bánh màn thầu Phượng Hoàng còn nóng hôi hổi, cắn một miếng, con Phượng Hoàng xấu xí đột nhiên mất đi một bên cánh. “Trang Tiểu Long, tới đây, cái này cho anh.” Phù Ly tách sừng rồng ra đặt bên miệng Trang Khanh, “Ăn sừng rồng mọc sừng rồng, anh phải trở thành con rồng đẹp trai số một thế giới.” Cả long tộc bây giờ tổng cộng cũng chỉ còn hơn năm mươi con rồng, rồng đẹp trai nhất khó lắm sao? Trang Khanh nhìn sừng rồng màn thầu trong tay Phù Ly, cúi đầu ngậm lấy sừng rồng, không cẩn thận chạm vào ngón tay của Phù Ly. Phù Ly lén lút nhìn đôi môi mềm mại của Trang Khanh không nói gì. Trang Khanh nhìn chằm chằm ngón tay của Phù Ly, cũng duy trì im lặng. “Trang Tiểu Long à, dầu sắp sôi rồi.” Khang Cốc nhỏ giọng nhắc nhở một câu. Trang Khanh giật mình tỉnh táo lại, nói với Phù Ly: “Cậu ra ngoài chơi trước đi, dầu bắn lên sẽ làm bẩn quần áo.” Phù Ly gật đầu, nhỏ giọng nói với anh: “Vậy tôi ra ngoài nghịch điện thoại một lát, tôi sẽ để màn thầu hình con thỏ lại cho anh.” Trang Khanh khẽ cười ra tiếng: “Được.” Phù Ly cầm bánh màn thầu hình con rồng không có sừng ra ngoài cửa phòng bếp ngồi, vừa gặm màn thầu, vừa lấy điện thoại ra, mở trang diễn đàn. Cậu phát hiện bên dưới bài post, toàn là những lời bình luận bảo cậu đến với Trang Khanh, số lượng bình luận đã vượt quá năm nghìn, ngay cả nhân viên quản lý diễn đàn cũng tới phát ra emo vĩnh kết đồng tâm. Lưu những video, hình ảnh, hình động trên diễn đàn vào di động, Phù Ly trực tiếp kéo tới cuối cùng, trả lời lại những bình luận này trong sự trông mong của các cư dân mạng. Con thỏ uy vũ hùng tráng: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi đã là một đôi rồi. Trả lời xong câu này, cậu nhét điện thoại vào túi, quyết định ăn xong con rồng này, không để thừa lại cái đuôi. Đám đám mây: Đậu má, chủ thớt thật sự là trợ lý nhỏ?! Cua ăn không ngon: Chứng kiến thời khắc lịch sử. Bái mặt trăng: Không có ai nghi ngờ rằng chủ thớt giả mạo trợ lý nhỏ cố ý trả lời lừa gạt mọi người sao? Bình luận của cư dân mạng tên “Bái mặt trăng” này được rất nhiều cư dân mạng khác ủng hộ. Bởi vì bọn họ cảm thấy chuyện này nào có trùng hợp như vậy, bài post bên cạnh hot rồi, bài post này xuất hiện rất nhiều chi tiết tương đồng. Những người thành công như Chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ, bên cạnh có đủ loại người, sao có thể đăng bài lên diễn đàn? Nhưng càng nhiều cư dân mạng chẳng hề quan tâm bài post là thật hay giả, bọn họ bị não bổ ra chuyện tình yêu cảm động ngọt ngào, share bài post này sang các diễn dàn khác, dẫn tới vô số sự quan tâm của cư dân mạng, thiếu chút nữa đã làm sập cả diễn đàn. “Đậu má tổ tiên của tôi ơi, hai người này thực sự thành một đôi rồi?” Chu Lộ đọc bài post cả một ngày trời, còn không hề ngủ, đọc tới tin chủ thớt trả lời “Chúng tôi đã thành một đôi rồi” thiếu chút nữa quăng điện thoại đi. Rất nhiều cư dân mạng coi chuyện này như trò giải trí, nhưng hắn biết chuyện này không phải là gây sự chú ý, người post bài có mười phần đúng là Phù Ly. Nhớ tới cảnh Trang Khanh tàn nhẫn giết những yêu quái kia, Chu Lộ không nhịn được run rẩy, thật lo lắng rằng một ngày Trang Khanh tâm tình không tốt sẽ nuốt luôn con thỏ Phù Ly. Hắn dụi dụi đôi mắt khô của mình, nhảy xuống giường đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, bông tuyết mang theo không khí lạnh không ngừng bay vào trong cửa sổ, hắn vội vàng đóng cửa sổ lại. Phù Ly và Trang Khanh yêu đương, thuận tay tặng quà chính là căn biệt thự lớn và đá quý, mà hắn thì vẫn còn đang ở trong căn phòng cũ nát chưa tới bảy mươi mét vuông, hắn là quốc bảo của loài chim, sống còn không bằng một con thỏ, quả thực làm người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt. Hắt đột nhiên bừng tỉnh, một tia sáng đỏ vụt qua ngoài cửa sổ còn mang theo yêu khí dày đặc. “Đó là thứ gì?” Yêu khí vô cùng mạnh mẽ làm cho Chu Lộ không dám thở. Trong lòng hắn có chút bất an, theo như điều lệ của ban quản lý, yêu tu không thể để lộ ra yêu khí quá mạnh ở nhân giới, nếu như bị ban quản lý phát hiện, sẽ bị phạt tiền. Hắn lén lút hé cửa sổ ra một khe nhỏ, trừ yêu khí tàn dư còn lại trong không khí, đã không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của sinh vật khác. “Dù sao cũng là chuyện của ban quản lý, mình lo lắng làm gì.” Chu Lộ quay lại bên giường, cầm điện thoại chơi game, nhưng đánh một lát, hắn lại thua ba trận liên tiếp. “Thôi, vẫn nên đi báo cáo với ban quản lý một chút.” Chu Lộ thoát khỏi giao diện trò chơi, mở số điện thoại nóng của ban quản lý. Bất luận vào thời điểm nào, ban quản lý vẫn có yêu tu trực ban, nhận được điện thoại của yêu quái Chu Lộ, bọn họ lập tức báo tin tức này cho các tổ yêu tu cấp trên, hơn nữa còn gửi tin tức này lên diễn đàn yêu giới. Ban quản lý thường xuyên gửi các loại tin tức cảnh báo, nhưng mỗi lần không phải là ban quản lý kịp thời xử lý, thì chính là tin tức báo cáo nhầm lẫn, cho nên tu chân giả nhận được tin tức vẫn vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm năm mới thịnh soạn, không để việc này trong lòng. Nhân viên được phái đi kiểm tra nhìn xung quanh, thậm chí còn xem video camera giám sát ở khu vực lân cận, cũng không phát hiện yêu tu khả nghi như lời Chu Lộ nói, càng không đo được giá trị yêu khí vượt quá giới hạn, cho nên ban quản lý xếp chuyện này vào danh sách báo cáo nhầm lẫn. Chu Lộ nhìn thấy người trong ban quản lý tới đây, không tra xét được gì, cũng cho rằng là mình nhầm rồi. Nhưng đợi khi trời tối, hắn phát hiện bên ngoài truyền tới âm thanh hét chói tai của con người, còn có tiếng trẻ con khóc. Nơi hắn ở là khu nhỏ đã cũ, tuy rằng phòng ở không quá tốt, nhưng không ít người ở bên trong. Hắn vội vàng mở cửa sổ, nhìn thấy một quái thú có tướng mạo dữ tợn, giống như sư tử lại không phải sư tử đang nhào về phía hai đứa trẻ. Dưới tình thế cấp bách, hắn nhảy ra ngoài cửa sổ, hét lớn: “Yêu quái, buông hai đứa bé kia ra.” Quái thú dừng động tác lại, quay đầu nhìn Chu Lộ, rống lên một tiếng, lộ ra hàm răng trắng dày khít, cùng với lợi đỏ tươi. Hai đứa trẻ sớm đã bị dọa ngây ngốc, không dám khóc cũng không dám chạy. Chu Lộ phát hiện ra bên cạnh hai đứa trẻ có mấy người lớn đang nằm, những người lớn kia mặt mũi trắng bệch, nằm bất tỉnh dưới đất. Trên đầu quái thú có lông như sư tử, trên đầu còn có một chiếc sừng tản ra sát khí, huyết khí toàn thân nồng tới mức gần như có thể hóa thành thực thể. Thấy rõ diện mạo của quái thú, Chu Lộ có chút hối hận rằng đầu mình nóng lên xông ra. “Niên Thú….” Niên Thú sinh ra từ hai nghìn năm trước đây, nhưng bởi vì tiếng ác ở bên ngoài, gần mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện lại, đối với những yêu tu bình thường vẫn là sự tồn tại vô cùng đáng sợ. Nghe nói khẩu vị của Niên Thú kỳ lạ lại kén chọn, năm nay muốn ăn đàn ông, sẽ tuyệt đối không ăn người phụ nữ nào. Năm sau muốn ăn trẻ con, sẽ tuyệt đối không ăn người lớn. Tu vi của Chu Lộ còn chưa tới mấy trăm năm, trước mặt Niên Thú, gần như không thể đứng vững, hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Niên Thú đại nhân, mấy trăm năm nay người chưa từng tới nhân gian, sao năm nay lại…” “Cút!” Niên Thú không thèm nhìn Chu Lộ, quất đuôi bay người Chu Lộ. “Ôi tổ tiên của con ơi.” Chu Lộ nằm trên nền tuyết, phun ra một ngụm máu lớn, tay áo vung lên, ba phiến lông vũ biến thành một dải lụa, quấn lấy hai đứa trẻ còn ngây ngốc, giấu đằng sau lưng mình, cũng giúp hai đứa trẻ này tránh được cái miệng lớn của Niên Thú. “Mấy con rùa ban quản lý các người. Nói cái gì mà báo cáo nhầm lẫn, ông đây phải đòi lại công bằng.” Chu Lộ gọi điện thoại tới ban quản lý, “Mấy quả dưa chuột kia, Niên Thú xuất hiện rồi!” Hắn còn chưa kịp cúp máy, chân lớn của Niên Thú đã giẫm lên lưng hắn. “Một con chim yêu cũng dám gây trở ngại ngô ăn thịt?” “Ngô cái con mẹ mày chứ ngô, dưa chuột thối, ông đây là quốc bảo, quốc bảo!” Chu Lộ bị giẫm phọt máu, còn không quên tuyên bố địa vị quốc bảo của mình. Đáng tiếc Niên Thú chẳng hiểu quốc bảo là gì, trong mắt của hắn, tiểu yêu gào thét bị giẫm dưới chân này chẳng qua chỉ là một con chim không hề có uy hiếp mà thôi, hắn có thể cắn một cái đứt cổ con chim này. Nhưng khi hắn chuẩn bị cắn đứt cổ Chu Lộ, một chiếc roi đỏ đã quất vào lưng hắn, hắn đau đớn gào lên một tiếng, buông Chu Lộ ra. Chu Lộ ngẩng đầu nhìn rõ người tới, không hề do dự hóa thành chim, vỗ đôi cánh máu me nhầy nhụa, trốn đằng sau nhánh cây. “Tiểu bối vô tri nào dám ra tay với ngô?” Niên Thú vô cùng tức giận, quay đầu nhìn yêu quái vừa tới, “Rồng?” Trang Khanh cởi tạp dề trên người xuống, dùng tạp dề lau tay: “Niên Thú?” “Đây chính là Niên Thú?” Phù Ly ghét bỏ nhíu mày, “Thật xấu xí, giống như sư tử rụng lông.” Cậu vung roi trên tay, “Chúng ta làm nhanh về nhanh, lát nữa còn phải xem Xuân Vãn.” Chu Lộ đứng ở trên cành cây liếm lông, oán hận nhìn đôi cẩu nam nam phía dưới, giận mà không dám nói gì. “Anh đừng ra tay, quay về còn phải nấu cơm, đừng làm bẩn tay.” Phù Ly rút roi ra, đánh lên người Niên Thú, “Ỷ vào mấy năm nay thành thị không thể đốt pháo cho nên chạy tới đây làm loạn?!” Tác giả có lời muốn nói: Kinh hoàng, Niên Thú gây họa nhân gian lại là vì nhân gian không cho phép đốt pháo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]