Trang Khanh ôm Phù Ly về nhà, anh nhét cậu vào trong chăn. Nhìn thấy dáng vẻ cậu nằm trên giường, cái bụng hướng lên trời, Trang Khanh im lặng lắc đầu, thật sự là con yêu quái ngốc được trưởng bối chiều hư. Gió lạnh nổi lên, anh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm xuống. Rời khỏi phòng khách, Trang Khanh đứng trên hành lang, nhìn đèn treo pha lê xa hoa ở phòng khách, bỗng nhiên áp tay lên mặt, dùng sức chà xát. Chu Nam là một trạch nam mê mệt game. Những trạch nam trạch nữ khác, cho dù không thích xã giao, lựa chọn ngày ngày ở trong nhà cũng có nguồn thu nhập cố định, ví dụ như sáng tác, vẽ tranh, phiên dịch, cách ngành nghề trực tiếp trên internet. Nhưng Chu Nam thì không như vậy, cậu ta chỉ thích chui trong nhà, dựa vào tài sản bố mẹ để lại sống qua ngày, mỗi ngày nếu như không tìm cảm giác thỏa mãn khi giết người trong game thì là gửi một ít bình luận “lấy lòng” mọi người trên các tin tức, phát tiết một chút bất mãn trong cuộc sống. Nhưng gần đây cậu phát hiện ra cuộc sống của mình xuất hiện chút phiền phức, nửa đêm ở nhà vệ sinh luôn truyền tới tiếng người phụ nữ mắng mỏ khóc lóc, còn luôn mơ thấy người lớn mắng cậu. Cậu không để tâm tới chuyện này mấy, nhưng không ngờ rằng mấy ngay sau, trên mông, trên đùi cậu bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím, chỉ cần ngồi trên ghế cứng sẽ rất đau đớn. Cậu cố lấy dũng khí tới bệnh viện kiểm tra, kiểm tra sức khỏe tốn không ít tiền, kết quả lại không tra ra được vấn đề gì. Cậu tức giận lên mạng mắng bác sĩ lừa người một trận, sau đó lên một diễn đàn linh dị, đăng tải sự việc mình trải qua gần đây lên. Đáng tiếc là bài post cỉa cậu lại không hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng khác, rất nhanh đã bị các bài post khác áp xuống. Cậu có chút ủ rũ, nhưng không biết phải làm thế nào, buổi tối đêm đó tiếng khóc của người phụ nữ ở nhà vệ sinh càng thêm kinh khủng, tám đời tổ tông nhà cậu đều vây quanh mắng cậu, đánh cậu, cả đêm cậu đều không ngủ ngon. Buổi sáng ngày hôm sau, cậu đang đắp chăn chuẩn bị ngủ bù thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cậu có chút không kiên nhẫn bò từ giường xuống, xoa xoa chút đau đớn bên hông, mặt khó chịu mở to đôi mắt mơ màng ra mở cửa: “Làm gì? Tôi không mua bảo hiểm, không mua máy lọc.” “Đồng chí, ngại quá, quấy rầy rồi.” Giờ đây Chu Nam mới tỉnh táo lại, người nói chuyện với cậu mặc cảnh phục, nhìn tướng mạo rất ôn hòa, lẽ nào cảnh sát nhân dân? Cậu có chút căng thẳng, chẳng lẽ những lời mà cậu mắng chửi người trên mạng bị người ta báo cáo sao? “Anh, anh có chuyện gì sao?” Chu Nam nhìn hai người đàn ông theo sau cảnh sát, người bên trái cao một mét tám mấy, có dáng người làm cho đàn ông phải ghen tị, tướng mạo lại càng kéo giá trị thù hận, Chu Nam không nhịn được nghĩ, đẹp trai thì có tác dụng gì, còn không phải theo sau cảnh sát làm phông nền sao. Người đàn ông bên phải hơi thấp hơn một chút, đỉnh đầu trọc lốc, may mắn là trông cũng hiền lành, nếu không đi trên đường cái, chưa biết chừng sẽ bị người ta nhầm thành đại ca lưu manh. “Không sao, chúng tôi tới đây làm trưng cầu dân ý thôi.” Cảnh sát nhân dân lấy giấy chứng nhận của mình ra, “Làm phiền cậu rồi.” Chu Nam là loại người có tính cách ở trên mạng không ngừng mắng chửi người, trong hiện thực lại không dám gây chuyện, bây giờ cậu thấy cảnh sát nhân dân lấy giấy xác nhận ra, vội vàng kéo cửa ra, lùi về sau mấy bước: “Mấy anh mau vào đây, mau vào đây.” “A.” Người đàn ông đầu trọc đi vào trong, nhìn thấy vỏ chai nhựa khắp phòng, còn cả hộp cơm chất thành đống trên bàn, thiếu chút nữa là không đặt được chân xuống. “Trong nhà có hơi bừa bộn, mọi người chê người rồi.” Chu Nam đá trái, đá phải rác rưởi bừa bộn trong phòng, cuối cùng cũng coi như là dọn được một con đường nhỏ, “Mời các anh.” Đây đâu phải là hơi bừa bộn, quả thực chính là một bãi rác. Khứu giác của người đàn ông đầu trọc tương đối nhạy, vô cùng không thích ứng với mùi trong phòng, không thể nhịn nổi nữa mở cửa sổ ra, cũng không dám ngồi vào sô pha dày một lớp bụi ở phòng khách. Chu Nam bắt đầu cào cào mái tóc bết của mình, tới tủ lạnh lấy mấy lon nước ngọt, nhưng người đàn ông có dáng vẻ vô cùng đẹp trai kia lại từ chối. “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà chúng tôi có quy định, không thể lấy một cây kim sợi chỉ của người dân.” Người đàn ông đẹp trai gần như có chút hứng thú với căn phòng của Chu Nam, cậu ta giẫm lên rác rưởi, hành động tự nhiên tới trước cửa nhà vệ sinh, “Đây là nhà vệ sinh của cậu?” “Đợi đã.” Chu Nam nhớ tới thứ khoảng thời gian này mình gặp được, có chút do dự nói, “Chỗ ấy có thứ gì đó không bình thường, anh đừng đi vào.” Tuy rằng cậu vô cùng đố kỵ với người đàn ông đẹp trai thế này, nhưng nếu như quả thực làm người ra xảy ra chuyện gì, chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của cậu cũng không thể an bình. Người đàn ông đẹp trai mở cửa nhà vệ sinh ra nhìn, Chu Nam theo đằng sau nhìn vào bồn rửa mặt đã ố vàng, vòi nước chảy từng giọt tí tách, còn cả bồn cầu dơ bẩn, mặt Chu Nam hơi đỏ lên. “Diện tích nhà vệ sinh rất lớn.” Người đàn ông đẹp trai đóng cửa lại, khóa chặt mùi của nhà vệ sinh ở đằng sau, Chu Nam lén thở phào một hơi, nếu như còn như vậy, cậu sẽ xấu hổ chết mất. “Tôi đi tới hộ khác điều tra, hai người ở đây xem nhé.” Người cảnh sát nhân dân lớn tuổi cười cười với hai người đàn ông trẻ tuổi, bước nhanh ra khỏi căn phòng này, tốc độ nhanh như chạy thoát thân. Trong lòng Chu Nam càng thêm khó chịu, nhưng rõ ràng là cậu chưa từng làm gì sai cả. “Rắc.” Cậu xoay hông, lập tức hít phải một ngụm khí lạnh. “Bị thương hả?” Người đàn ông đẹp trai thân thiết nhìn qua, biểu tình thân thiết tới nỗi làm cho Chu Nam bất giác nói ra chuyện đã xảy ra gần đây, còn kể cho đối phương cả chuyện tiếng khóc kỳ quái trong WC. Sau khi nói xong, cậu mới giật mình nhận ra mình đã nói gì, vội vàng xua tay nói: “Có lẽ là gần đây tôi quá mệt, cho nên mới sinh ra ảo giác, tôi không hề có ý tuyên truyền mê tín dị đoan đâu……….” “Tôi biết rồi.” Người đàn ông đẹp trai vỗ vỗ vai cậu, “Cậu đừng căng thẳng, không phải là chuyện gì lớn đâu.” “Anh Phù.” Người đàn ông trọc đầu đứng ở bên cửa sổ phòng khách thông khí hét lên một tiếng, “Lão đại báo mười một giờ họp.” “Tôi biết rồi, cần nửa tiếng thôi là có thể xử lý xong chỗ này.” Người đàn ông đẹp trai nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, đáng tiếng là chiếc đồng hồ dính đầy tro bụi này đã sớm hỏng rồng, cậu chỉ có thể lấy điện thoại ra xem giờ. Chu Nam lén lút nhìn một cái, lại là điện thoại đời mới nhất của một hãng nổi tiếng, nghe nói trên mạng còn rất nhiều người đang xếp hàng đợi mua, người này đã được dùng trước rồi. Ban nãy còn nói không lấy của quần chúng một cây kim sợi chỉ, bây giờ lại lấy ra điện thoại hàng hiệu, Chu Nam nghĩ tới đây, trong lòng lại có chút không tiếp thụ được. “Tôi tên là Phù Ly, cũng không phải là nhân viên ở đồn công an, mà thuộc bộ phận khác.” Phù Ly nhìn thấy người trẻ tuổi tinh thần ủ rũ, đầu như tổ quạ trước mặt này, “Đồng nghiệp ở bộ phận chúng tôi nhìn thấy bài post của cậu ở trên mạng, cho nên tới nhà cậu xem thử.” Bài post? Chu Nam sửng sốt, anh đẹp trai tự xưng là Phù Ly này đang nói tới bài post có ma cậu đăng ngày hôm qua? “Bộ phận của các anh là gì, lẽ nào trong nhà của tôi……….thực sự có thứ gì không sạch sẽ?” Chu Nam sợ tới mức nhảy lùi về phía sau, giống như cách WC vài bước có thể càng an toàn hơn một chút. “Xùy.” Phù Ly không để ý tới cậu, mà hướng về phía cửa WC túm một cái, không ngờ rằng lại kéo được một người phụ nữ mặc áo trắng từ bên trong ra. Chu Nam bị một màn trước mắt dọa mềm cả chân, cơ thể lung lay lảo đảo ngã vào trong đống rác, “Đây, đây là cái gì.” “Đây là Xí Thần, cậu cũng có thể gọi cô ấy là Xí Quỷ cũng được. Trước đây con người có thói quen tế bái Táo vương gia và Xí thần, có một số người vì thành tâm tế bái, tín ngưỡng trong gia đình sẽ sinh ra linh thể, chính là gia tiên theo lời của con người.” Phù Ly nhìn thân hình Xí Thần trước mắt xuy yếu, lại không ngừng khóc lóc, “Cô ấy chính là gia tiên của nhà cậu.” “Thần, thần tiên………….cô ấy không phải ma sao?” Chu Nam lắp ba lắp bắp nói, “Tại sao trong nhà tôi lại có thứ này?” Cậu không tin thứ này, lấy đâu ra tín ngưỡng? “Đương nhiên cô ấy không phải ma.” Phù Ly chạm một cái vào người Xí Thần, thân thể Xí Thần biến thực thể, cũng có thể mở miệng ra nói chuyện. “Đa tạ đại nhân.” Xí Thần dịu dàng cúi đầu với Phù Ly, là một gia tiên có tích cách vô cùng tốt. “Cô đã suy yếu tới như vậy, tại sao lại không thể rời khỏi căn nhà này?” Phù Ly không hiểu, mất đi sự tế bái của người bình thường, Xí Thần có thể đi tìm một người có tín ngưỡng mới, bây giờ những con người thờ phụng Xí Thần ngày càng ít, nhưng cũng không phải là không tìm được, sao phải nhất định tự mình chịu khổ ở lại cái nơi vừa bẩn vừa bừa bộn này. Xí Thần ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú: “Bởi vì ta đã đồng ý với một người, trừ phi con cháu Chu gia chính miệng nói không cần ta nữa, bằng không ta tuyệt đối sẽ không đi.” Phù Ly quay đầu nhìn Chu Nam, Chu Nam bị dọa liên tục lắc đầu: “Tôi không biết trong nhà có thần tiên, nếu như tôi biết, nhất định sẽ để cho cô ấy tự do.” “Tôi còn nhớ rõ gia tiên như các cô có một thói quen, nếu như người nhà cãi nhau ầm ĩ không ngớt, hoặc là làm việc không cố kị, các cô có thể xuất hiện tạo ra hiện tượng lạ để cảnh cáo bọn họ, tại sao cô lại không làm như vậy?” Trước đây Phù Ly rất ít khi xuất hiện ở nhân giới, nhưng cũng từng nghe qua những câu chuyện về gia tiên. Ví dụ, ở một gia đình có một đứa trẻ bảy tám tuổi không ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên ăn vạ khóc lóc, còn chạy tới nhà bếp đi tiểu, không lâu sau, người nhà này nấu cơm không thể nấu chín, có đốt bao nhiêu củi cũng không có tác dụng, sau đó người nhà hứa hẹn sẽ nhất định giáo dục đứa trẻ cẩn thận, lại dâng hương dập đầu, cuộc sống mới trở lại bình thường. Đứa trẻ kia sau khi được dạy dỗ cẩn thận, càng ngày càng trở nên tốt hơn, còn thi đỗ tiến sĩ, sau đó truyền thuyết có gia tiên phù hộ gia đình được lan truyền ở nhân gian. Xí Thần hơi đỏ mặt: “Chu tiên sinh này căn bản không nấu cơm. Sau đó ta bố trí hai con rắn tới cảnh cáo hắn, nhưng nào biết rác trong nhà quá nhiều, gọi không biết bao nhiêu chuột tới, hai con rắn kia cuối cùng ăn no cả bụng.” “Lời hứa hẹn với con người quan trọng như thế sao, quan trọng tới nỗi cô thà rằng bị hủy diệt thần hồn cũng muốn ở lại nơi đây?” Phù Ly không hiểu suy nghĩ của Xí Thần. “Chàng là một người rất tốt, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ta.” Trên mặt Xí Thần lộ ra nụ cười dịu dàng, “Vẫn luôn ở bên cạnh ta, không vợ không con, tới khi chết còn không thể buông tay ta và người nhà, cố gắng chống đỡ, không bằng lòng trút hơi thở cuối cùng.” “Ta đã đồng ý với chàng, nhất định sẽ ở lại Chu gia này, chàng mới yên tâm rời đi.” Xí Thần cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, “Những năm này, ta đã quen rồi.” Chu Nam ngồi tê liệt trên đống rác sửng sốt, cậu từng nghe bố cậu khi còn sống từng nhắc, nhà bọn họ đã từng rất hiển hách, hơn hai trăm năm trước có một tổ tông rất rất rất rất rất xa đỗ tiến sĩ, làm quan lớn ở địa phương, chẳng qua cả đời không có vợ, chưa tới ba mươi đã chết bệnh, tổ tông bọn họ là con thừa tự từ chi khác dưới danh nghĩa của vị tổ tiên kia. Trong trí nhớ của cậu, khi ông nội còn sống, thường sẽ đốt nén hương, vàng mã để tế bái Táo vương gia, hay gia tiên. Sau khi ông cậu mất, bố cậu ngẫu nhiên cũng sẽ làm như thế, tới đời của cậu, cậu quên chuyện này khỏi não. Bây giờ nhìn thấy vị gia tiên này, sự sợ hãi trong lòng dần dần thay thế bằng xấu hổ, chẳng qua sờ sờ lên vết bầm tím cả người mình, cậu cười khổ nói: “Gia tiên, tôi biết tôi làm sai rồi, nhưng mà cô đánh tôi cũng hơi tàn nhẫn.” Xí Thần khó hiểu nói: “Gần đây linh thể của ta gần như đã tiêu tán, sao có thể làm ngươi bị thương?” Chu Nam rùng mình một cái: “Ý của cô là, trong nhà tôi còn con ma nào khác?” Phù Ly quay đầu nhìn Sở Dư, Sở Dư lắc đầu nói: “Không có hơi thở của ác quỷ.” Nhìn tình hình, Phù Ly đã có tính toán, cậu thản nhiên nhìn Chu Nam nói: “Có lẽ tổ tiên còn chưa đầu thai của nhà cậu không thể nhìn nổi nữa, chạy tới giáo huấn cậu.” Khắp phòng toàn là rác rưởi, tanh hôi khó ngửi, cho dù có lười có lôi thôi thế nào cũng không nên biến phòng thành bãi rác. Chu Nam rụt bả vai, hoảng sợ nhìn khắp phòng, dường như muốn nhìn rốt cuộc xung quanh có tổ tiên hiển linh hay không. Phù Ly không để ý tới cậu ta, quay lại nhìn Xí Thần: “Nếu như bây giờ cậu Chu thả cô ra, cô có nơi nào muốn đi không?” Xí Thần lắc đầu: “Trừ Chu gia, ta đã không còn nghĩ tới việc đi tới bất cứ gia đình nào khác.” “Cho dù cô sẽ hồn phi phách tán sao?” “Đúng, cho dù ta sẽ hồn phi phách tán.” Xí Thần cười gật đầu. “Tại sao?” Phù Ly càng thêm khó hiểu, “Chẳng qua con người đó chỉ bên cạnh cô có mấy chục năm ngắn ngủi, cô không cần cả mạng sống của mình nữa?” Xí Thần nhìn yêu tu đại nhân tu vi cao thâm, tướng mạo tuấn tú trước mắt này, khẽ cười ra tiếng: “Yêu thần đại nhân, có lẽ ngài không hiểu được tình yêu là gì.” Phù Ly nói: “Tôi hiểu chứ, từ nhỏ tới lớn có rất nhiều trưởng bối yêu tôi, tôi cũng yêu bọn họ.” “Không giống như vậy, không giống như vậy.” Xí Thần cười càng dịu dàng, ánh mắt nhìn Phù Ly giống như đang nhìn một vãn bối chưa hiểu chuyện, cho dù cô sống chưa tới ba trăm năm, hơn nữa đứng trước mặt cô lại là đại yêu tu hành hơn bốn nghìn năm, “Có một thứ tình yêu, người khác không thể thay thế được, ngài sẽ muốn sống cùng người đó đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể rời xa.” Phù Ly thương hại nhìn Xí Thần: “Nhưng sinh mệnh con người rất ngắn ngủi, cô không thể vĩnh viễn ở bên người đó được.” “Đúng vậy, nhưng nếu như đã yêu rồi, cho dù tranh thủ được thời gian ít ỏi cũng tốt.” Xí Thần nhìn sự thương hại trong mắt Phù Ly, cười dịu dàng, “Cho dù chàng là con người, ta cũng nhận.” Phù Ly không hiểu tình yêu, không tiện đánh giá hành vi này là thông minh hay là ngu ngốc, nhưng phần tình cảm này đáng để cậu tôn trọng. Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu như cô không có nơi nào để đi, có thể tới chỗ tôi làm nhân viên hậu cần, chỗ chúng tôi có rất nhiều nữ tu giống như cô.” Xí Thần chỉ cười không nói. “Sau này Chu gia không cần Xí Thần như cô nữa.” Chu Nam đứng dậy, cậu trai ủ rũ giờ đây lại có thêm vài phần sức sống, “Một mình tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình, cô đi cùng với anh đẹp trai tên là Phù Ly này đi.” Cậu không làm được việc thành tâm tế bái gia tiên, niềm vui cuộc sống của cậu là thế giới internet hư cấu, cuộc đời này cứ như vậy thôi. Sống như bùn nhão, đã định trước là không thể trát tường, cũng không muốn kéo người khác vào vũng bùn. Càng huống hồ Xí Thần với tổ tiên nhà cậu có quan hệ người yêu, dựa theo bổn phận, cậu còn phải gọi một tiếng bà cố tổ, để bà cố tổ ở cùng cậu trong căn phòng bẩn thỉu này, mặt cậu có hơi nóng. Xí Thần nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Xin yêu thần đại nhân hãy đợi một lát, ít nhất……….ta muốn dạy cho đứa trẻ này biết cách sống độc lập, ta mới bằng lòng buông xuống rời đi. Dù sao thì nó cũng là………hậu đại của Dũ Chi, ta muốn thay Dũ Chi chăm sóc tốt cho nó.” Chu Nam muốn nói không cần người khác dạy cậu sống thế nào, nhưng đối diện với một đống rác rưởi, cậu không tìm được lý do chính đáng nào. “Được.” Phù Ly đồng ý với Xí Thần, sau đó hạ cấm chế trên người Chu Nam, để cho cậu không thể nói chuyện hôm nay với bất cứ người nào. Theo như thói quen bình thường, nên rút đi đoạn ký ức này của Chu Nam, nhưng Xí Thần muốn dạy Chu Nam sống độc lập, rút ký ức của Chu Nam đi rồi, rất nhiều việc sẽ không thể làm được. Ai bảo cậu từ trước tới giờ am hiểu ý người, cho nên lựa chọn phương pháp hài hòa nhất. Đợi khi Phù Ly và Sở Dư đi rồi, Chu Nam nhìn thấy Xí Thần đang thu nhặt rác rưởi dưới mặt đất giúp mình, vôi vàng nhảy dựng lên: “Cô, cô ngồi đó, việc bẩn thỉu này đề tôi làm là được rồi.” Cậu quét rác rưởi chồng chất trên sô pha, trải một tấm khăn lên trên: “Cô ngồi, cô ngồi đây đi.” Xí Thần mang theo nụ cười hiền từ ngồi xuống. Chu Nam đi qua đi lại cả chục lần, mới vứt xong tất cả rác rưởi trong nhà, sau đó lại bắt đầu lau nhà, lau được một nửa, cậu mệt tới choáng váng đầu óc, thuận miệng gọi: “Bà cố tổ, ông cố tổ có đẹp trai không?” Sau khi nói xong, cậu hận không thể tự vả mình một cái, cái gì mà bà cố tổ, thiếu đánh sao? Nhưng khuôn mặt của Xí Thần ngồi trên sô pha lại lộ ra ý cười, cô gật đầu: “Cháu trai ngoan, ông cố tổ của cháu rất đẹp trai.” “Trên thế gian này không có người đàn ông nào đẹp trai hơn chàng cả.” Phù Ly và Sở Dư chạy về phòng họp xong, nội dung cả cuộc họp Phù Ly cũng hiểu được, đại khái là gìn giữ môi trường, bảo vệ thiên nhiên. Cuộc họp vừa kết thúc, cậu chạy tới trước mặt Trang Khanh, vươn tay ôm lấy vai anh: “Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Đã nói là sẽ bầu bạn cùng Trang Khanh, cậu chắc chắn sẽ làm tốt. Nghĩ tới gần hai nghìn năm trước Trang Khanh đều ăn cơm một mình, Phù Ly liền cảm thấy, bản thân mình nên ăn cơm cùng Trang Khanh nhiều hơn, để anh trải nghiệm niềm vui trên bàn ăn. Trong đầu Phù Ly, Trang Khanh chính là một cây cỏ mọc trên mặt đất cô đơn, mỗi ngày chịu gió thổi, dầm mưa, bị sương tuyết tàn phá, vô cùng đáng thương. Những đồng nghiệp khác ở trong phòng họp còn chưa đi đồng loạt dừng bước, muốn biết lão đại yêu đương thế nào. Trang Khanh quay đầu nhìn bọn họ, trong lòng bọn họ lạnh run, lủi ra khỏi phòng họp không hề quay đầu lại. Hoàng Xán chạy chậm, bị đồng nghiệp chặn đằng sau, dưới tình thế cấp bách, ông biến thành nguyên hình, chen qua kẽ hở ra ngoài. “Bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì?” Phù Ly đột nhiên phản ứng lại, “Không hay rồi, khẳng định hôm nay Bao Ngự lại làm rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ chạy nhanh như vậy là muốn giành đồ ăn hạn chế với chúng ta.” Cậu túm lấy cánh tay Trang Khanh, kéo người về phía trước: “Chúng ta chạy nhanh hơn chút, không thể để bọn họ giành trước.” Trang Khanh:………… Tại sao anh lại phải làm chuyện ngu ngốc cùng với con yêu quái ngu ngốc này? Chạy nhanh như vậy chỉ vì giành thức ăn, anh đường đường là con rồng quốc vận, có thiếu chút đồ ăn này sao? Trang Khanh nghiêm mặt bị Phù Ly kéo đi, khóe miệng anh hơi mím lại, rồi lại hơi vểnh lên. “Cầm lấy tay tôi.” Trang Khanh cầm tay Phù Ly, “Tôi đưa cậu đi giành.” Đồng nghiệp ở ban quản lý cảm thấy bên người mình như có tia chớp lóe lên, bọn họ nhìn xung quanh, nhưng chẳng phát hiện ra được gì. “Tộc Kim Long của anh tốc độ rất nhanh.” Phù Ly giành được tôm mà mình thích ăn nhất, tâm tình rất tốt, chia cho Trang Khanh một con cá, “Về điểm này thì các yêu tu khác không thể so sánh được.” Trang Khanh cắn con cá Phù Ly đưa cho mình một miếng lớn, nâng cằm lên, vẻ mặt chẳng hề để ý: “Cũng không tính là gì.” “Về sau chỉ cần Bao Ngự làm đồ ăn ngon, tôi dắt anh đi tranh, chắc chắn bọn họ không thể tranh với tôi được.” Con cá đã ăn hết một phần ba, mặt Trang Khanh không cảm xúc ừ một tiếng. Vì thế trong khay của anh lại có thêm một con cá rán mà Phù Ly đưa cho. “Hôm nay cậu đi kiểm tra một nơi, có chuyện quái dị gì không?” Trang Khanh hỏi. “Có, là Xí Thần.” Phù Ly kể lại chuyện đã xảy ra cho Trang Khanh nghe, “Tôi không hiểu nổi, một đoạn tình yêu ngắn ngủi có mấy chục năm, đáng giá để cô ấy buông bỏ tất cả sao?” Cá chiên vàng trên đũa Trang Khanh rơi lại vào khay, anh cúi đầu, mặt không đổi sắc lau vết dầu trên bàn: “Chuyện cậu không hiểu rõ còn nhiều lắm.” “Lẽ nào anh hiểu rõ sao?” Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Nếu như tôi yêu một người, sẽ còn dã tâm hơn cô ấy, tôi sẽ không chỉ cần thời gian ngắn ngủi.” Phù Ly bị ánh mắt này của Trang Khanh nhìn chằm chằm có chút quái dị, trong tim như có con thỏ đang nảy: “Vậy, vậy quả thực tương đối có dã tâm.” “Ừ, cậu hiểu được đạo lí này là tốt.” Trang Khanh cúi đầu ưu nhã ăn cá. “Động tác ăn cơm của anh rất đẹp, giống như thú cưng trước đây của tôi.” “Ngậm miệng ăn cơm, ồn ào!” “Ờ……….” Thời kỳ phản nghịch của vị thành niên, đúng là khó hầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]