Thời gian một nghìn năm trăm năm quá xa, hôm nay ở đây đa phần là những người ngoài chuyển vào, hậu bối may mắn còn sống sót cũng dần dần quên mất chuyện mà tổ tiên mình đã từng làm, quên đi lời thề mà tổ tiên đã lập.
Phù Ly nâng dạ minh châu lên, nhìn những bức tranh này từ đầu tới cuối, cuối cùng là một tấm rồng thần phá nước xông lên, bay lượn trên chín tầng trời, dưới đất là những con người đang quỳ lạy. Có lẽ sau những con người năm đó, một nghìn năm sau này con người vẫn có thể nhớ tới rồng thần này, vẫn sẽ quỳ xuống bái lạy ông.
Nhưng đối với con người mà nói, một nghìn năm trăm năm thật sự là quá dài, dài tới mức có thể quên đi tất cả.
Những bức tranh vẽ này xấu xí tới buồn cười, chẳng hề có chút mỹ cảm nào để nói cả, tỉ lệ thân thể không cân đối, đầu to thân nhỏ, hoàn toàn không chú trọng thị giác, thoạt nhìn giống như là do đứa trẻ vẽ. Phù Ly vươn tay chạm vào những con người đang cúi lạy trong bức bích họa, hòn đá đã qua phong hóa rơi một khối xuống.
"Lương Thiên Giam năm thứ mười lăm, năm thôn bị nạn thủy, may mắn được rồng thần cứu giúp, năm thôn không có người chịu khổ. Sau đó rồng thần kiệt lực mà chết, cả thôn đều xót thương, gặp tiên nhân hiến kế, chôn rồng thần vào trong nước, trói thần cốt lại, làm cho hồn thần không tiêu tan. Nay lấy thư này nhắc nhở đời sau, không thể dừng việc đợi chờ rồng thần. Lương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ky-thi-giong-loai/586225/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.