"Cố nhân?" Phù Ly nghiêng người qua, nhỏ giọng nói với Trang Khanh, "Thì ra chủ nợ nhận ra anh rồi."
Trang Khanh cầm cái muôi xương trong tô canh, múc cho mình một bát canh nóng. Canh tới bên miệng, hơi nóng mơ hồ che khuất hai mắt anh, anh cúi đầu uống một ngụm, hương vị vẫn như năm ấy, không hề thay đổi.
Thấy Phù Ly đang trừng mắt lên nhìn mình, anh buông bát xuống hỏi: "Bát canh này rất ngon, cậu không thử?"
"Thử." Phù Ly uống một hơi cả nửa bát, gật đầu nói: "Ngon."
Hai người dùng xong cơm, Trang Khanh trả tiền rời khỏi, anh không yêu cầu gặp ông chủ một lần, mà ông chủ cũng không đi ra. Anh đi trên thềm đá, trong núi đã dâng lên sương mù, làm cho chợ quỷ thêm vài phần thần bí như tiên như yêu.
Có tiểu quỷ cầm chiếc đèn lồng màu đỏ chạy băng qua đám người, trên khuôn mặt không hề có huyết sắc cũng có thể nhìn ra vài phần ngây thơ. Nếu như không vì những yêu quái nơi đây vẫn còn duy trì một chút đặc tính bản thể, có lẽ cho dù con người bình thường xông vào nơi đây cũng chỉ cảm thấy đây là chốn đào nguyên thần kỳ, chứ không phải chợ quỷ.
"Anh đẹp trai, chỗ chúng tôi có mứt hoa quả trong núi sâu thiên nhiên thuần khiết, không có dược phẩm hóa học của xã hội con người, cách xa nguồn ô nhiễm, tự mình ăn hoặc tặng bạn bè đều là sự lựa chọn tốt nhất." Một nữ yêu nhét tờ rơi vào tay Phù Ly, lại cười yêu mị với cậu một cái, "Anh nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ky-thi-giong-loai/586205/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.